Tô Tiểu Chu từng bị cứa trúng chân một lần, yếu ớt nằm bẹp suốt một tuần, trong thời gian đó đủ loại thuốc bổ và bác sĩ thay nhau chăm sóc.
Thế mà Lâm Việt bị thương nặng như vậy, đến mức dinh dưỡng cơ bản cũng không có. Tô Tiểu Triết bàn với nhị thẩm Tào, giảm khẩu phần ăn của mình một bữa để đổi lấy chút thịt bồi bổ cho Lâm Việt.
Nhị thẩm Tào vô cùng cảm động, nói:
“Tiểu Triết đúng là đứa trẻ ngoan ai thấy cũng thương.”
Nói xong lại nghiêm mặt:
“Không được!”
Tô Tiểu Triết ngơ ngác:
“Sao lại không được ạ? Nếu nhị thẩm thấy một bữa không đủ… thì con giảm thêm một bữa nữa, được chưa?”
Nhị thẩm nghiêm nghị:
“Con biết giờ thịt heo bao nhiêu tiền một cân không? Thịt dê thì bao nhiêu? Đừng nói thịt ba chỉ, chỉ riêng xương thôi, bán con đi cũng chẳng đủ mua.”
Tô Tiểu Triết bị đả kích không nhẹ. Một cô gái trưởng thành thời hiện đại, vừa biết bắt trộm vừa biết đánh máy, vậy mà không đổi nổi… hai khúc xương.
Không cam lòng, hôm sau cô đến chợ thị trấn đi một vòng. Quả nhiên giống như nhị thẩm nói.
Những năm chiến loạn liên miên, vật tư khan hiếm, chợ nhỏ nơi thị trấn chủ yếu bán mấy đồ dân dụng cơ bản. Ví dụ muốn mua vải thô thì có, nhưng vải lụa gấm vóc thì hiếm. Đậu nành, rau xanh không thiếu, nhưng thực phẩm giàu đạm như thịt heo, gà thì rất hiếm.
Lâm Việt ngày nào cũng chỉ ăn các món từ đậu, vết thương hồi phục chậm, sắc mặt nhợt nhạt, quầng mắt thâm đen, môi tái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-dai-minh-tinh-bach-hong-quan-nhat/2765441/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.