Nếu là trước kia, Tô Tiểu Triết tuyệt đối chẳng muốn quan tâm mấy chuyện thế này.
Nhưng giờ đây, sau một thời gian sống cùng gia đình chú Duệ, tình cảm cũng dần nảy sinh. Tiểu Vũ giống như em trai cô vậy, tuy hơi ngang ngược, cứng đầu, nhưng Tô Tiểu Triết nhớ lại đám bạn nam thời cấp hai, cấp ba, đứa nào chẳng khiến người ta ghét bỏ, loạn như ruồi trong lớp. So ra, Tiểu Vũ cũng chỉ là nổi chút tính trẻ con, việc trong tiệm vẫn làm đâu ra đấy, lại mất cả cha mẹ và anh em, khiến cô không khỏi phát huy tinh thần “nhiệt tình thím tổ dân phố”, mở miệng hỏi han thêm một câu.
Tiểu Vũ nhỏ giọng nói: “Em không muốn thành thân.”
Tô Tiểu Triết sững lại: “Hả?”
Tiểu Vũ giải thích: lên làm nhị quỹ tức là phải gánh vác một nửa công việc trong tiệm, mà điều đó cũng có nghĩa là chú Duệ đã coi cậu là người lớn, vậy tiếp theo tất nhiên là phải... thành thân.
Tô Tiểu Triết gật gù: “Thì ra là vậy.”
Tiểu Vũ len lén quan sát sắc mặt cô, dò hỏi: “Chị… chị hiểu ý em không?”
Tô Tiểu Triết bày ra vẻ cảm thông: “Hiểu chứ. Em không muốn lấy người xa lạ, yên tâm đi, nếu chú Duệ nhắm trúng cô nương nhà nào, chị sẽ giúp em đi xem thử. Nếu không ổn thì thôi, không lấy nữa.”
“Chị!” Tiểu Vũ tức tối, “Chị hoàn toàn không hiểu gì hết!”
Tô Tiểu Triết đưa tay muốn xoa đầu cậu, nhưng bị Tiểu Vũ hất ra.
Tô Tiểu Triết xoa tay, vẻ mặt tội nghiệp: “Sao em lại đánh chị? Chị đứng về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-dai-minh-tinh-bach-hong-quan-nhat/2765457/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.