Tô Tiểu Triết treo quần áo vừa giặt lên dây, thấy trên cành có một chùm hải đường đang nở rộ, cô vươn tay hái xuống, tìm một cái lọ cắm vào rồi đặt lên quầy thuốc, sau đó mới đi vào phòng khách.
Tiểu Vũ vẫn ngồi tựa vào đầu giường, sắc mặt ủ rũ như kẻ đã chết.
Tô Tiểu Triết mở cửa sổ ra, ánh sáng chan hòa tràn vào phòng:
“Hôm nay trời đẹp, chị dìu em ra ngoài đi dạo một chút nhé?”
Tiểu Vũ quay đầu đi, né tránh ánh nắng:
“Không đi.”
Tô Tiểu Triết nói:
“Bên ngoài phố xá náo nhiệt lắm…”
Tiểu Vũ đập mạnh lên giường, giận dữ hét lên:
“Tôi đã nói là không đi thì là không đi!”
Tô Tiểu Triết thở dài, không nói gì thêm, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Mùa đông đi qua, mùa xuân tới, khắp đất trời tràn ngập hơi ấm. Ngay cả bệnh nhân đến khám cũng ít hơn, Thôi đại phu Đạm Nhân và tiểu nhị trong tiệm nhân lúc trời đẹp liền đem những vị thuốc cần hong khô ra phơi nắng.
Tô Tiểu Triết cũng đến giúp.
Thôi Đạm Nhân nhìn thấy Tô Tiểu Triết, ánh mắt không thể rời khỏi cô.
Tiểu nhị ho một tiếng, nói:
“Thôi đại phu, tôi ra trước xem có ai đến bốc thuốc không.”
Thôi Đạm Nhân hoàn hồn, nói:
“À, được, được, cậu đi đi.”
Tiểu nhị cười thầm, quay người bước đi.
Thôi Đạm Nhân hắng giọng, bắt chuyện:
“Tiểu Triết, mấy bông hoa đó là cô cắm à?”
“Bông hoa?” Tô Tiểu Triết chợt nhớ ra, cười nói:
“Tôi thấy hôm nay hải đường nở đẹp quá.”
Thôi Đạm Nhân lấy hết can đảm:
“Mỗi năm vào mùa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-dai-minh-tinh-bach-hong-quan-nhat/2765459/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.