Vài ngày sau, Lâm Việt triệu tập toàn bộ tân binh trong doanh ra thao trường.
Anh đứng trên bục cao, tay chắp sau lưng, không nói lời nào.
Các tân binh đứng xếp hàng ngay ngắn, nhưng sự im lặng kéo dài khiến ai nấy đều trở nên bồn chồn.
Lâm Việt từ từ bước xuống từng bậc.
Đám đông đang có chút xôn xao liền im phăng phắc.
– Chắc các ngươi đều đã biết chuyện xảy ra mấy hôm trước. – Lâm Việt bước đến trước hàng ngũ, ánh mắt quét qua từng gương mặt. – Lúc đầu, ta tưởng chỉ là vụ xô xát trong quân, có thể bỏ qua. Nhưng Thôi Đạm Nhân đã phác họa lại gương mặt kẻ tập kích hắn.
Lâm Việt nhìn chằm chằm vào họ:
– Gương mặt ấy, giống hệt một binh sĩ của quân Di Khương mà ta từng gặp.
Cả đội ngũ lập tức xôn xao.
Lâm Việt lớn tiếng:
– Vậy nên trong số các ngươi, nhất định có gián điệp của Di Khương!
Không khí rối loạn, có người không nhịn được bật tiếng:
– Lâm hiệu úy, ngài nói vậy thì cũng phải có bằng chứng chứ!
Lâm Việt cười lạnh:
– Bằng chứng? Đôi mắt ta chính là bằng chứng.
Ai nấy đều biết Lâm hiệu úy từng xâm nhập nội bộ quân Di Khương. Anh nói giống, thì chắc chắn là giống.
Lâm Việt tiếp:
– Nếu kẻ đó muốn đầu hàng, thì đêm nay hãy đến lều trướng của ta. Còn nếu không, ta cũng không ép. Nhưng ngươi đêm đó tập kích Thôi Đạm Nhân, vắng mặt trong doanh, ắt hẳn có người để ý. Ngươi tưởng mình làm rất kín kẽ, nhưng nhất định có ai đó thấy ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-dai-minh-tinh-bach-hong-quan-nhat/2772916/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.