Bình An sửng sốt nhìn gương mặt nghiêm túc của Diệp Thần. Cậu bất động không biết nói gì, cũng không biết nên làm sao. Không phải là chưa bao giờ được người khác tỏ tình, nhưng lần này là người cậu có cảm tình, là một người đặc biệt, là Diệp Thần.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, ôm thật chặt, bao lấy cậu trọn trong vòng tay
-Tôi có thể đợi em, em có thể suy nghĩ, nhưng đừng nói câu kia, có được không Tiểu An...
Cậu vẫn im lặng
-Ngoài bác Niên, em là người đầu tiên bên cạnh tôi suốt lúc bệnh dạ dày tái phát, là người tôi cảm thấy mỗi khi nói chuyện trong lòng được an ủi rất nhiều. Tôi không muốn lặng lẽ bên em như thế...tôi muốn em bên tôi, đáp lại tôi..Bình An
Từng câu chữ mang theo hơi thở ấm áp dịu dàng, Diệp Thần cũng rất sợ, sợ cậu thêm một lần nữa từ chối mình
Diệp Thần đang định buông Bình An ra thì cậu lại ôm thật chặt
Cậu không muốn anh thấy cậu bối rối lúc này, Diệp Thần hơi ngạc nhiên nhưng lại cười ôm lại lấy cậu
-Đang nghĩ gì vậy, ít nhất cũng phải nói ra cho tôi biết chứ....
Bình An bỗng nhiên buông tay, cậu quay mặt đi. Đứng trên cầu gió thổi mát rượi, phía dưới là dòng sông êm đềm chảy, Bình An muốn bình tĩnh lại..
-Anh...là đang nói thật?
Diệp Thần bật cười
-Không được cười!!
-Được rồi...em nhìn mắt tôi nghĩ tôi nói dối...Hả
Bình An né tránh bàn tay Diệp Thần chạm lên mặt mình, cậu thở dài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-duoi-troi-hoa-tu-dang/1808421/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.