Anh làm việc ở công ty đến chiều tối mới về nhà.
Lúc anh về, Khánh Hào đã dùng bữa xong và lên giường ngoan ngoãn đi ngủ.
Anh lên phòng tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ màu xám tro rồi đi sang phòng cô đang nằm.
Qua lời của bà quản gia thuật lại.
Bác sĩ nói cô bị sốt cao còn không đưa tới bệnh viện nhanh chóng, lại còn ngã cầu thang khiến bản thân rơi vào tình trạng nguy hiểm. May là chưa mất mạng.
Hiện tại cũng không còn gì đáng lo ngại. Bác sĩ đã kê đơn thuốc và băng lại vết thương trên trán cô.
Chỉ cần để cô tỉnh lại ăn uống đầy đủ và uống thuốc đúng giờ thì bệnh tình sẽ nhanh chóng khởi sắc.
Nhưng quản gia nói, từ sáng đến giờ cô cứ ngủ li bì chưa tỉnh dậy lần nào. Vì vậy thuốc đều chưa uống, cháo đều chưa ăn.
Cứ mãi im lặng nằm trên giường như một khúc gỗ.
Anh sờ lên trán cô thử, chợt rụt tay lại.
" Sao nóng dữ vậy? "
Đi ra khỏi phòng tìm một miếng dán hạ sốt mang vào dán lên trán cho cô.
Cảm nhận cái lạnh lạnh được dán trên trán. Mi mắt giật giật, cô nhíu mày cố gắng mở mắt.
Mắt vì ngủ lâu quá nên tầm nhìn có hơi mờ. Đầu lại có chút đau. Miệng lưỡi thì khô khốc đắng ngắt.
Phát hiện đây không phải căn phòng của anh, bản thân lại nằm trên giường. Cô giương mắt quan sát căn phòng xa lạ này.
" Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao? "
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, cô nhận ra đó là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-em-kho-lam-ha-anh/279270/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.