“Có muốn thấy bảo vật thực sự không?” Mặc Tử Hiên xuất hiện trước mặt cô.
Diệp Hân Đồng trợn to đôi mắt tò mò.
Mặc Tử Hiên nghiêm túc dắt tay Diệp Hân Đồng đi về phía bên trong thác nước.
Diệp Hân Đồng do dự một chút, nhìn bốn phía xung quanh, có thể chết dưới cảnh đẹp như thế này cũng đáng.
Cô cởi đôi dép bẩn thỉu lội xuống nước.
Mặt nước trong vắt, có thể nhìn rõ các loại đá cuội cùng cá bơi lội dưới đáy, vài chú cá vàng thoát khỏi khe suối hẹp đang tung tăng bơi lội, khoe màu sắc rực rỡ.
Nước rất mát, làm tan đi cái nóng của mùa hè, thật thoải mái.
Cô đi theo Mặc Tử Hiên về phía trước, tới thác nước trước mặt. Phía dưới thác là một hồ nước không thấy đáy, chỉ thấy nước bắn tung trắng xóa, trong hài hòa có hùng vĩ, tự nhiên thật tài tình.
Đột nhiên, Mặc Tử Hiên buông cô ra tự mình đi, bên dòng suối nhỏ mây đan chi chit, lấy ra một tấm ván gỗ, tấm ván gỗ này bị lá đằng xanh um tươi tốt che kín, nhìn qua sẽ không thể phát hiện ra.
Mặc Tử Hiên đặt tấm ván gỗ trong đầm, đạp lên làm nó biến mất trong thác nước.
Thật thần kỳ.
Diệp Hân Đồng lập tức đứng trên một tấm ván gỗ, trọng lượng của cô làm tấm ván chòng chành, nhưng không chìm.
“A” Thác nước xối xuống người làm cô vui sướng. Cô bước vào bên trong.
Oa, quả nhiên là một khoảng trời riêng. Bên trong dường như vừa được sửa sang, bởi vì nơi đây hoàn toàn vắng vẻ, đến một con nhện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-gia-thich-that-dien-ha-nguoi-that-la-hu/2276498/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.