Cô nhìn cây cầu vượt sông đèn điện sáng rực ở phía xa, bỗng nhiên bật cười.
Năm năm nay, cô và Bùi Tự Bạch từ yêu nhau đến căm hận.
Cô không thể trách anh ta, nhưng cũng không thể trách bố mẹ.
Vụ tai nạn xe đó, không ai mong muốn xảy ra.
Giống như Bùi Tự Bạch nói, giữa họ, không c.h.ế.t không dừng.
Giờ cô c.h.ế.t rồi, tất cả mọi chuyện đều có thể kết thúc rồi.
Mặt sông đen kịt như mực, phản chiếu ánh đèn lờ mờ, như thể một thế giới khác đang vẫy gọi cô.
Cô đứng bên lan can, lần cuối cùng quay đầu nhìn lại ánh đèn của thành phố này.
Cô khẽ gọi tên anh ta trong lòng: "Bùi Tự Bạch, vĩnh biệt anh."
Giây tiếp theo, cô buông tay, gieo mình nhảy xuống.
Tủm!
Dòng nước sông lạnh lẽo lập tức nuốt chửng cô, lực va đập mạnh khiến cơ thể cô như bị nghiền nát. Bóng tối, sự nghẹt thở và cái lạnh thấu xương ập đến bao trùm lấy cô. Thế nhưng, cô lại cảm thấy nhẹ nhàng chưa từng có. Cuối cùng... đã được giải thoát rồi.
—-
Bùi Tự Bạch cả đêm không ngủ, đẩy Ôn Li đang nằm trong lòng ra, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ dần mọc lên, trong lòng bỗng thấy bất an. Cảm giác trống rỗng, cứ như thể có thứ gì đó rất quan trọng đã hoàn toàn mất đi vào khoảnh khắc này. Anh ta khẽ nhíu mày, ngay lúc này, người làm trong nhà gọi điện tới.
"Bùi Tổng, phu nhân cả đêm không về, có phải cô ấy không muốn bị hành hạ nữa nên đã lén chạy trốn rồi không? Có cần phái người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-han-dam-cuoi-tuoi-80/2730567/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.