🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi đặt Kiều Nhược Lê vào trong quan tài băng, anh ta lấy trán tựa vào đó, nhắm mắt che giấu đi mọi tuyệt vọng, hít một hơi khí sâu thật sâu. "Anh xin lỗi, anh không nên để em một mình ở nơi đó."

"Anh biết, em sợ lạnh nhất, lại không biết bơi, khi c.h.ế.t dưới sông, em chắc chắn rất sợ hãi và rất lạnh phải không? Bây giờ đặt em vào trong quan tài băng, là anh có lỗi với em, nhưng anh... không muốn em rời đi." Anh ta hơi tham lam, bởi vì bây giờ còn có một số việc chưa xử lý xong, anh ta không thể tùy hứng rời khỏi thế giới này được. Cho nên anh ta chỉ muốn cô có thể ở bên anh ta lâu hơn một chút nữa. Anh ta còn chưa đi, cô không thể rời đi.

Trọn một ngày một đêm, Bùi Tự Bạch đều ở bên cạnh Kiều Nhược Lê, không ăn không uống.

Ôn Li thật sự không ngồi yên được nữa, cố tình thay một bộ váy màu hồng mà Kiều Nhược Lê trước đây thích nhất, dù là trang điểm hay kiểu tóc, đều giống hệt Kiều Nhược Lê của ngày xưa. Cô ta hài lòng nhìn bản thân trong gương một cái, mới đẩy cửa bước vào tìm Bùi Tự Bạch.

"Tự Bạch, anh chắc đói rồi phải không? Bụng em đói xẹp cả rồi, chúng ta đi ăn gì đó nhé? Em muốn anh ở bên em!" Ôn Li khẽ bĩu môi, ôm lấy cánh tay anh ngọt ngào làm nũng.

Cô ấy không chết? Thoáng chốc mơ hồ, anh ta lại lập tức tỉnh táo trở lại, người trước mặt là Ôn Li, không phải Kiều Nhược Lê. Sắc mặt anh ta lập tức trầm xuống, không chút lưu tình gạt tay Ôn Li ra, giọng nói lạnh đến kinh ngạc, chưa từng có trước đây.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Cút ra ngoài! Ai cho phép cô đến đây? Đây không phải là nơi cô nên đến."

"Ôn Li, hợp đồng đã hết hạn rồi, sau này tôi không cần cô đến bắt chước Kiều Nhược Lê để k1ch thích cô ấy nữa, cô nên đi đi!"

Ánh mắt Bùi Tự Bạch lạnh lẽo như dao, đ.â.m thẳng vào trái tim Ôn Li khiến nó m.á.u chảy đầm đìa.

"Tự Bạch, anh đừng như vậy, anh đang nói đùa phải không?" Ôn Li gượng gạo nhếch môi, trong lòng càng lúc càng hoảng loạn. "Chúng ta lúc trước đâu nói như vậy, hơn nữa chị Nhược Lê đã không còn nữa rồi, em và chị ấy rất giống nhau, giữa chúng ta không có thù hằn sâu nặng, sau này anh cứ coi em là chị ấy đi, chúng ta hạnh phúc sống trọn đời, không tốt sao?"

"Em thậm chí đã có con của anh rồi, Niệm Bạch của chúng ta chỉ vài tháng nữa là có thể ra đời rồi, anh đối xử tàn nhẫn với em như vậy được không?" Cô ta khóc đến lê hoa đái vũ, còn kéo tay anh ta đặt lên bụng dưới của cô ta.

Khi đầu ngón tay anh ta chạm vào phần bụng mềm mại của cô ta, ánh mắt Bùi Tự Bạch càng thêm lạnh lẽo. "Cô nhắc tôi mới nhớ, đứa con này của cô không nên giữ lại." Anh ta siết chặt cổ tay Ôn Li, toàn thân tỏa ra khí lạnh thấu xương.

Ôn Li lập tức tỉnh táo, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. "Bùi Tự Bạch, đây là con của chúng ta, anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh không thể làm gì nó!"

Cô ta không ngừng vặn vẹo cổ tay, dùng hết toàn bộ sức lực cố gắng thoát ra. Cổ tay cô ta để lại một mảng đỏ chói mắt, còn đau rát, nhưng cô ta lại hoàn toàn không để tâm nữa. Đứa con của cô ta tuyệt đối không thể bị phá bỏ!

Ôn Li liều mạng giãy giụa, nước mắt như những hạt châu đứt dây không ngừng rơi xuống, khàn cả giọng cầu xin, nhưng thuốc tê lạnh lẽo vẫn bị tiêm vào cơ thể cô ta. Nước mắt tuyệt vọng chảy dọc gò má lăn xuống, biên độ giãy giụa càng lúc càng yếu ớt.

"Ông Bùi, ông có chắc chắn muốn phá bỏ đứa con của ông và vợ không? Sau lần phá thai này, cô ấy có thể sẽ rất khó có con."

"Tôi chắc chắn muốn phá bỏ đứa con của cô ta, hơn nữa, cô ta không phải vợ của tôi, mọi thứ về cô ta đều không liên quan đến tôi." Giọng nói Bùi Tự Bạch không mang theo một chút tình cảm nào, càng không có một chút xót xa nào.

Bác sĩ và y tá nghe thấy lời này, đều có chút khó xử. Sau khi thở dài một hơi, họ vội vàng tiến hành phẫu thuật.

Phẫu thuật kết thúc, sắc mặt Ôn Li tái nhợt vô cùng, phía dưới cơ thể không ngừng chảy máu.

Bùi Tự Bạch chỉ lạnh lùng liếc nhìn, xác nhận đứa trẻ thật sự đã không còn, rồi ném xuống một tấm thẻ và rời đi.

Cho dù đã phá bỏ đứa bé này, trong lòng anh ta lại không có chút nhẹ nhõm nào, ngược lại nặng nề đến mức không thở nổi.

Anh ta nhìn về phía xa, thất thần lẩm bẩm: "Nhược Lê, em không thích Ôn Li, anh đã đuổi cô ta đi rồi, anh sẽ không để cô ta xuất hiện trước mặt em nữa, sẽ không khiến em ghen nữa."

Khi về đến nhà, người làm run rẩy cả người, đưa ra một bức di ảnh đã được đóng khung, một hộp tro cốt màu hồng cùng một hợp đồng mua đất nghĩa trang.

Người làm run rẩy tiếp lời: "Phu nhân... cô ấy đã sớm chuẩn bị để rời đi khỏi thế giới này rồi, có lẽ cô ấy đã sớm không còn muốn sống nữa rồi."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.