Nghe thấy lời này, Bùi Tự Bạch lập tức đỏ hoe mắt.
Anh ta vội vàng giật lấy những thứ đó từ tay người làm, nhìn chằm chằm đầy khó tin.
Bùi Tự Bạch nhìn chằm chằm vào bức di ảnh, giọng khàn đặc gầm lên: "Kiều Nhược Lê, tại sao? Anh còn chưa từng nghĩ đến cái chết, tại sao em lại không muốn sống đến vậy? Em có nghĩ đến anh một mình thì phải làm sao không?"
Bức di ảnh đen trắng của Kiều Nhược Lê với nụ cười thê lương cùng ánh mắt bi thương đến rợn người, đ.â.m sâu vào mắt anh ta.
Có lẽ, cô đã sớm không còn muốn sống nữa rồi.
Trái tim anh ta như bị một bàn tay vô hình xé toạc ra, m.á.u me đầm đìa.
Bùi Tự Bạch ôm chặt lấy lồ ng n.g.ự.c đang đau nhói, hơi thở nghẹn lại.
Cô không sống nổi, còn anh một mình thì phải làm sao đây?
Hy vọng sống cuối cùng của anh ta, đều đã đặt hết vào cô rồi.
Chỉ khi nhìn thấy cô, chỉ khi hành hạ cô, anh ta mới cảm nhận được sự căm hận và yêu thương cuộn trào trong lòng, mới có cảm giác bản thân mình còn sống.
Suốt năm năm qua, anh ta đã vô số lần nghĩ rằng, nếu như năm đó cả hai gia đình bọn họ đều c.h.ế.t hết trong vụ tai nạn, có lẽ mọi chuyện sẽ không đau khổ đến mức này.
Người đã hoàn toàn rời khỏi thế giới này sẽ không cảm thấy đau khổ, chỉ có những người còn sống mới phải tự trách, day dứt và đau khổ cả đời.
Ngày đó, đối với ông bà Kiều mà nói, cái c.h.ế.t chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-han-dam-cuoi-tuoi-80/2730570/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.