Thấy Ninh Tịch định đi, Lục Lão phu nhân vội liếc Lục Lão gia tử một cái, mà Lão gia tử thì mặt mũi sầm xì, giữ thái độ im lặng.
Lục Đình Kiêu đứng dậy đi đến bên cạnh Tiểu Bảo, anh bế thằng bé từ trên ghế lên, sau đó bước đến bên cạnh Ninh Tịch, đặt nó xuống: “Đi tiễn cô Tiểu Tịch của con đi!”
Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh rồi nắm lấy tay Ninh Tịch.
Ninh Tịch cảm kích nhìn Lục Đình Kiêu, sau đó cùng bánh bao nhỏ đi ra ngoài.
Lục Sùng Sơn đang định đứng dậy thì lại bị Lục Lão phu nhân kéo lại, lắc đầu nói: “Thôi mà, chẳng qua chỉ là tiễn người ta về thôi mà.”
Lục Sùng Sơn lại sầm mặt, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Ninh Tịch nắm tay Tiểu Bảo men theo con đường lát đá xanh, đi mất mười phút mới đến trước cổng.
Trên đường tới đây, Ninh Tịch nghĩ ra rất nhiều những lời để an ủi bánh bao nhỏ nhưng giờ cô lại chẳng thốt ra được một chữ.
Bánh bao nhỏ cứ cúi gằm mặt xuống, không chịu ngẩng lên.
Một lúc lâu sau cậu bé mới cầm cái tập viết luôn không rời mình ra, bắt đầu nghiêm túc viết viết cái gì đó. Viết xong rồi, bánh bao nhỏ mới giơ lên cho Ninh Tịch xem.
“Tagore đã từng nói rằng: Nếu như bạn yêu một người, hãy để tình yêu của bạn như ánh nắng mặt trời bao phủ cô ấy và để cô ấy tự do.”
Xem xong Ninh Tịch liền sững ra, bầu không khí buồn bã nãy giờ đã hoàn toàn biến mất, phì cười nói: “Bảo bối, hóa ra con còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-mot-duoc-hai-co-vo-cua-luc-tong/2432870/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.