Mạnh Thục Viên bước vào phòng với vẻ bênh váo, sau khi ngồi xuống ghế sofa rồi thì hấc cằm lên, nhìn vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của Tống Hồng, “hừ” một tiếng, nói: “Tôi nghĩ chắc cô đây nghĩ tôi là vợ trước của giám đốc Mạnh chứ gì.”
Mạnh Phi Phàm thấy được mục đích tối hôm nay của mình đã gần như đạt được, nên vẫn thờ ơ đứng nhìn. Nhưng khi cô anh đột ngột nhắc đến Trác Nhu, gương mặt điển trai của anh tối sầm lại, hơi dùng sức, hất cánh tay đang bám díu của Tống Hồng ra.
Tống Hồng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh, trong lòng trùng xuống. Cô ta từng nghe Diệp Giai Ngưng nói, người vợ trước của anh có một vị trí rất đặc biệt trong lòng anh. Dù sao cô ta đã từng lăn lộn trong cái xã hội hỗn độn này thành người phụ xảo quyệt như giờ, cho nên sự hoảng hốt và lúng túng chỉ kéo dài trong vài giây ngắn ngủi, ngay tức khắc trên miệng liền thay bằng một nụ cười, nở nụ cười cực kỳ quyến rũ và dịu dàng.
“Cô à, chuyện khi nãy, cháu xin lỗi cô, cô là người rộng lượng, cháu, cháu, trời ạ, Phi Phàm chẳng nói cho cháu biết, trông cô lại trẻ đẹp như vậy, cho nên cháu mới không nghĩ đến, chuyện này cũng bình thường thôi mà cô. Cô nói có phải không?”
Một câu “trẻ đẹp” đã đánh trúng tư tưởng cực kỳ để ý vẻ bề ngoài của Mạnh Thục Viên, vẻ mặt của bà ấy có hơi dịu xuống, nhưng vẫn im lặng không nói gì. Còn Mạnh Phi Phàm vẫn trưng cái bản mặt lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-muon/1706813/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.