Vạn Thanh mượn xe của Trương Chú để về quê thăm ba mẹ. Ban đầu họ định về thành phố, nhưng đúng lúc trùng với đợt bón phân cho ruộng bản lam, cô rảnh rỗi không có việc gì làm nên quyết định tự về thăm họ.
Ruộng bản lam có thuê người chăm sóc, vốn không cần đến ba mẹ cô, nhưng hai ông bà lại thấy mọi thứ ở nông thôn rất thú vị. Khi cô đội nắng tìm đến ruộng, họ đang vừa cười nói vừa phụ giúp người làm công bón phân. Thấy con gái tới, họ vẫy tay gọi cô lại, tháo găng tay và nón xuống đưa cho cô, kêu cô thử trải nghiệm công việc của một người nông dân.
…
Vạn Thanh vừa rải được vài nắm phân thì đã bị ba mẹ đuổi ra ngoài, trách cô đã dặn bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nhớ, phân bón không được rắc sát gốc cây! Đúng là ngốc mà!
Cô đứng trên bờ ruộng, phóng tầm mắt nhìn quanh. Xa xa là cánh đồng lúa mì vàng óng và những hàng cây xanh rợp bóng, gần hơn là tiếng trò chuyện giữa ba cô và những người làm công. Ông vừa rắc phân vừa chống tay lên eo, cảm thán: “Làm nông tốt thật đấy, càng làm càng khỏe. Hơn hẳn những người ngồi văn phòng suốt ngày, ngồi mãi người cũng hỏng hết…”
Vạn Thanh lập tức cắt ngang: “Ba ơi, ba—”
Ông quay sang nhìn cô: “Gì đấy?”
“Ba biết Tấn Huệ Đế Tư Mã Xung không?”
Ba cô chán nản: “Con đứng đây làm gì? Rảnh thì sang nhà cậu con đi.”
Vạn Thanh chẳng đi đâu cả, cố tình đứng lại đó.
Mẹ cô đưa chìa khóa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nhau-dong-vat-deu-cam-thay-sau/1871121/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.