Tiếng chuông điện thoại gấp gáp đánh thức Vân dậy vào buổi sáng. Vân lơ mơ tự hỏi “Ai gọi vào giờ này?”. Số đó là của Mùa Xuân. Giọng cô bé như hét lên ở đâu đó:
- Chị Thiên Vân, nguy to rồi!
- Alo? Mùa Xuân hả? Có chuyện gì mà buổi sáng ầm ĩ vậy.
- Sách của chị… sách của chị bị in rồi!
Cô này lạ quá. Buổi sáng đói bụng hay sao mà lại dùng từ sai thế kia? Chẳng ai lại nói là sách “bị in” cả.
- Chị còn cười cái gì. Sách của chị chưa xuất bản mà đã bị in lậu kia kìa!
- Hả? Em nói cái gì?
- Người bên Thi Phú nói chiều hôm qua, thấy sách của chị được bán trong mấy tiệm sách lậu.
Vân run rẩy ngồi trên giường. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Cuốn sách đang chuẩn bị được in, chỉ một vài ngày nữa là ra xưởng . Vậy mà kẻ nào lại rắp tâm hãm hại cô?
Điện thoại lại réo, tiếng chị Phương sốt ruột:
- Vân hả em?
- Chị ơi!
- Ừ! Đừng lo lắng em ạ. Từ từ rồi có cách giải quyết.
- Nhưng trước giờ sách lậu chỉ ra sau sách chính. Thế này là thế nào?
- Chị cũng chưa biết sự thể như nào. Cũng đang rối tinh rối mù đây. Còn thỏa thuận với bên Thi Phú nữa.
- Chị đợi em tới tòa soạn rồi nói chuyện sau nhé.
- Ừ.
Vân vội vội vàng vàng dậy mặc đồ! Lại có tiếng chuông điện thoại. Vân đang rửa mặt trong nhà tắm. Chắc là người hỏi chuyện cuốn sách lậu. Thôi đang vội! Mà có nghe cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nhu-o-cua-so-mo/1999462/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.