Giang Vân Hạc nhìn Dư Tập, dù biết tên này hận mình, nhưng không hiểu sao hắn lại hận mình như vậy.
Từ chối ngươi là Chấp Nguyệt, chứ đâu phải ta.
Mặt Dư Tập lộ rõ vẻ đắc ý, chính hắn là người truyền những lời đó ra ngoài, để cho Giang Vân Hạc thân bại danh liệt, để tất cả đệ tử tông môn đều biết hắn là dạng người gì, để xem hắn sao còn có thể ở lại trên núi.
Quan trọng hơn, hắn muốn cho Chấp Nguyệt sư muội thấy bộ mặt thật của Giang Vân Hạc.
"Thứ bại hoại." Dư Tập khẽ nói.
Giang Vân Hạc kinh ngạc, tên hâm này ngăn mình lại chỉ để nói những lời này?
Sau đó nhìn về phía sau, hai mắt hắn sáng lên, gọi lớn: "Tiểu tiên nữ."
Không thèm để ý tới Dư Tập, Giang Vân Hạc chạy thẳng tới chỗ Lâm Chi Hương.
"Đừng gọi ta là tiểu tiên nữ nữa được không? Ta cũng có tên?" Lâm Chi Hương vui mừng, mím mím môi, cố không để lộ ra vui sướng.
"Ngươi biết chuyện này chưa?" Giang Vân Hạc hỏi ngược lại.
“Chuyện gì?" Ánh mắt Lâm Chi Hương có chút rời rạc, nàng tưởng Giang Vân Hạc hỏi về lời đồn trong mấy ngày này.
Tất nhiên nàng cũng có biết.
Thú thật, sau khi nghe nàng cũng có chút thất vọng.
Nhưng nghĩ kỹ tình huống lúc đó, nàng lại cảm thấy chưa chắc Giang Vân Hạc nghĩ như vậy, chỉ là nàng không có đủ can đảm hỏi hắn cho ra nhẽ.
"Người ta chỉ có đặt tên sai, chứ không có đặt biệt hiệu sai. Tên một người có thể là Tu Hoa, cũng có thể là Bế Nguyệt(1),
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/yeu-nu-xin-tu-trong/279020/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.