Mưa bụi Giang Nam, nếu không có mưa, cũng không thể gọi hai chữ mưa bụi.
Mới lập hạ chưa được bao lâu, nắng gắt của Hoài Giang đã bị một trận mưa bất chợt dập tắt.
Nhưng ngày mưa không ảnh hưởng đến việc mọi người theo đuổi thi tình họa, pha một ấm trà ngon, hẹn vài ba người bạn, ngồi bên cửa sổ nghe mưa ngắm mưa, cũng thật vui vẻ tự tại.
Trước kia, đây là cuộc sống thường ngày của Chu Túc, nhưng bây giờ nghe tiếng mưa, chỉ cảm thấy tí tách đùng đoàng khiến người ta phiền lòng, rót mấy ngụm trà vào miệng, ngay cả động tác đặt ấm trà của anh cũng lộ rõ vẻ bực bội, không mấy hứng thú đứng dậy khỏi chiếc ghế mây đi ra ngoài.
Tiết Lâm nhìn bóng lưng anh, ánh mắt ngày càng sâu hơn.
So sánh lại, cuộc sống của Diệp Thanh Nghiêu bận rộn và bình lặng hơn nhiều, tuy trời mưa, nhưng khách hành hương của đạo quán không hề ít.
Lúc rảnh rỗi cô sẽ viết chữ vẽ tranh, sẽ thêu thùa, cũng sẽ ra đồng xem xét, giúp đỡ nhổ cỏ.
Mặc dù những việc này không cần cô phải làm.
Sau khi Trần Mộ trở về đã đảm nhận phần lớn công việc nặng nhọc của đạo quán, Tử Nguyệt thường vừa cắn hạt dưa vừa nhìn trộm Trần Mộ để lộ thân hình cơ bắp cuồn cuộn gánh nước bổ củi, sau đó nuốt nước bọt cảm thán. “Đây mới là đàn ông đích thực chứ.”
Diệp Thanh Nghiêu đang định màu nền và hoa văn cho một chiếc sườn xám, căng tấm vải ra, chọn họa tiết đặt lên vải so sánh, nghe thấy lời của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ap-che-lang-man-can-du/2931110/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.