Cùng là miền Giang Nam, nhưng mỗi nơi lại một vẻ.
Mưa ở Lễ Dương mang theo nhiều hơn một chút dư vị tương phùng sau biệt ly, nhiều hơn nỗi niềm của những cuộc gặp gỡ muộn màng.
Ngoài khung cửa nhỏ, mưa mỏng như khói, sương phủ nhẹ quanh hiên, lặng lẽ quấn quýt như muốn giữ lấy chút dịu dàng mong manh.
Nắng thì có mưa, mưa rồi hóa sương.
Gần chạng vạng, người gặp người.
Tất cả, đều đẹp đến vừa vặn.
Nhưng vẻ đẹp dịu dàng ấy…lại chẳng hề liên quan đến Châu Túc.
Đó là một khung cảnh dành riêng cho Diệp Thanh Nghiêu và một người đàn ông khác.
Còn Chu Túc…anh chỉ như một người dưng lạc lõng đứng ngoài bức tranh ấy, cô độc đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình, run rẩy giữa cơn hoảng loạn không rõ nguyên cớ.
Bỗng dưng, mọi âm thanh xung quanh đều như biến mất.
Anh không còn nghe thấy lời nào, không có tiếng Diệp Thanh Nghiêu, cũng không có giọng của người đàn ông kia.
Tất cả những gì đập vào mắt anh chỉ là ánh nhìn trao nhau, nụ cười im lặng, đầy thân mật.
Tựa như… một cảnh tượng “lưu luyến đắm say”.
Nhưng thực ra, đó chỉ là ảo giác.
Ngay cả khi đối mặt với Tư Minh Yến, Diệp Thanh Nghiêu cũng chưa từng để lộ một chút gì gọi là “dịu dàng”.
Cô luôn biết cách giấu kín cảm xúc, chưa từng có tình cảm sâu đậm nào đủ để khiến cô đánh rơi phòng bị.
Huống hồ, người đàn ông trước mặt còn chẳng phải Tư Minh Yến, chỉ là một kẻ có khí chất và phong thái... giống đến kỳ lạ.
"Cô thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ap-che-lang-man-can-du/2931157/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.