Ta lặng lẽ lắng nghe, chẳng rõ nàng ta muốn biểu đạt điều gì. Nhưng dần dần, ta cũng thả lỏng, không còn trốn sau lưng cung nữ nữa.
Cuối cùng, nàng ta hỏi liệu có thể chạm vào bụng ta không.
Ta hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu.
Nàng ta từ từ tiến lại gần, ánh mắt dán chặt vào bụng ta, sau đó nhẹ nhàng đặt bàn tay lên.
"Hài tử động rồi..."
Cảm nhận được sự chuyển động bên trong, khóe môi Minh tu dung dần cong lên, nhưng trong đáy mắt nàng ánh lên thứ cảm xúc ta không sao hiểu được.
Ta không nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười: "Đúng vậy, dạo gần đây bé rất thích đạp ta."
"An Minh chưa bao giờ đạp ta..." Nụ cười trên môi nàng nhạt dần, ánh mắt trống rỗng nhìn ta, giọng nói khẽ run: "Vậy nên con bé mới không thể sống qua một tuổi sao?"
"Vì cái gì chứ!"
Đôi mắt nàng vốn trong trẻo, giờ phủ một tầng sương mờ. Ta còn chưa kịp phản ứng, tiếng hét chói tai của cung nữ đã vang lên bên tai. Một lưỡi dao lạnh lẽo cắm phập vào bụng ta trong chớp mắt.
"Nương nương!"
Cung nữ hoảng hốt đẩy Minh tu dung ra khỏi người ta. Gương mặt méo mó của nàng biến mất khỏi tầm mắt, chỉ còn lại tiếng cười khàn khàn vang vọng, như thể nó đã hòa vào máu thịt ta.
"Ngươi dựa vào đâu chứ, Lý Tân Nhu!"
Giọng nàng ta vỡ vụn giữa bi thương và hận ý, vừa như không cam lòng, vừa như hân hoan vì toại nguyện.
"Một kẻ ngày ngày dùng xạ hương như ngươi, dựa vào đâu mà có thể mang thai!
Và cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-sac-tuong-vi-luc/2983548/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.