Nàng ta thu lại nụ cười, rất lâu sau mới lên tiếng trở lại: "Nhưng bổn cung đã giao binh quyền cho Hoàng thượng, đó là quân cờ cuối cùng trong kế hoạch này."
Dung quý phi điên rồi. Nghe nàng ta nói nhiều như vậy, ta càng cảm thấy nàng ta đã điên đến cực điểm.
Điều càng khó tin hơn là, Hoàng thượng vậy mà lại tin nàng ta.
"Tỷ tỷ trao cho Hoàng thượng nhiều như vậy, để đổi lấy thứ gì?" Ta cố nén nỗi chấn động trong lòng, cất giọng hỏi.
"Sinh mệnh…" Dung quý phi đứng dậy khỏi tháp, ánh mắt chằm chằm khóa chặt lấy ta: "Sinh mệnh và sự tự do mà bổn cung chưa từng có từ khi sinh ra."
"Sinh mệnh và tự do…" Ta lẩm bẩm, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kính nể khó tả đối với nàng ta.
"Bổn cung không có ý hại con muội." Dung quý phi bước đến cửa, nhìn về phía cuối hành lang, nơi tiểu Hoàng tử đang nằm trong lòng nhũ mẫu bú sữa: "Minh tu dung là một quân cờ do Dung thị - Giang Nam đưa vào cung, cũng là người mà bọn họ giấu bổn cung để đưa vào."
"Bọn họ chưa từng nghĩ nàng ta còn vô dụng hơn bổn cung, chỉ vì một đứa trẻ mà mất cả lý trí."
"Bọn họ sợ nàng ta nói bậy, vốn dĩ cũng chẳng còn giá trị gì… Thanh đoản đao kia là bọn họ sai bổn cung để lại cho nàng ta tự vẫn."
Cơ thể ta run lên, phải gắng sức lắm mới có thể đứng dậy khỏi ghế.
"Hoàng thượng cũng đã chĩa mũi nhọn về phía bổn cung… Nhưng đến giờ bổn cung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-sac-tuong-vi-luc/2983559/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.