Sau khi thong dong trở về Tô trạch, Tô Diệu Y lập tức triệu tập mọi người đến chính sảnh.
Nàng nhìn quanh một lượt, chậm rãi lên tiếng:
“Ta vẫn muốn đấu một trận với Lưu gia.”
Những người trong sảnh đưa mắt nhìn nhau, không ai lập tức lên tiếng.
Thấy vậy, Tô Diệu Y không chần chừ nữa, liền đem toàn bộ kế hoạch tiếp theo của mình nói ra.
“Những điều các ngươi đã khuyên, ta đều suy nghĩ cẩn thận. Ta hiểu rõ, làm chuyện này sẽ phải trả giá đắt…”
Dù đã hạ quyết tâm, nhưng khi đối diện với Tô Tích Ngọc và những người khác, trong lòng nàng vẫn có chút thấp thỏm.
Nàng không dám nhìn thẳng vào biểu cảm của họ, chỉ đành cúi mắt, tiếp tục nói:
“Nhưng ta không thể ngủ yên. Mấy ngày nay, mỗi khi nhắm mắt lại, ta đều thấy Trịnh Ngũ Nhi c.h.ế.t không nhắm mắt trên pháp trường, còn nghe thấy hắn kêu cứu mạng, kêu rằng hắn không phải Lưu Kỳ Danh… Ta sẽ cố gắng hết sức để không khiến các ngươi bị liên lụy. Nếu không có mười phần nắm chắc…”
Lời còn chưa dứt, cả sảnh rơi vào một khoảng lặng.
Tô Tích Ngọc, Lăng Trường Phong, Giang Miểu và Tô An An đều im lặng nhìn nàng, nhưng điều khiến Tô Diệu Y bất ngờ là - nàng không hề thấy vẻ bực bội, phản đối hay chỉ trích trên gương mặt họ.
“A.”
Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Giang Miểu.
Cô hừ lạnh một tiếng, sải bước đến bên cạnh Tô Diệu Y, khoanh tay nói:
“Ta có gì phải sợ chứ? Đừng quên, ta còn có một người cha ở Lục Hợp Cư. Ông ấy có thể không màng đến Trịnh Ngũ Nhi, nhưng chẳng lẽ lại khoanh tay đứng nhìn ta bị Lưu gia hại c.h.ế.t sao?”
Giang Miểu đứng cạnh Tô Diệu Y, hờ hững phủi phủi tai, rồi cười nhạt:
“Vả lại, sư phụ ta từng xem mệnh cho ta. Người nói ta đời này vô tai vô nạn, có thể sống thọ trăm tuổi… Lưu gia có là gì chứ?”
Tô Diệu Y vốn đang nặng trĩu trong lòng, nghe Giang Miểu nói vậy, cảm giác áy náy cũng vơi đi hơn phân nửa.
Ngay sau đó, Tô An An cũng chạy ào tới, nhào vào lòng Tô Diệu Y.
Không biết lấy tự tin từ đâu, tiểu nha đầu hùng hồn vung tay nói:
“Cô cô làm gì cũng đúng hết!”
Tô Diệu Y tâm trạng phức tạp, đưa tay xoa nhẹ đầu Tô An An, rồi ngẩng lên nhìn về phía Lăng Trường Phong và Tô Tích Ngọc.
Lăng Trường Phong liếc sang Tô Tích Ngọc, sau đó cũng bước tới gần nàng:
“...Tô Diệu Y, lần này không phải ta đẩy ngươi vào chỗ nguy hiểm, mà là chính ngươi cứ khăng khăng muốn làm một vị Bồ Tát trong bùn lầy. Sau này đừng quay lại trách ta đấy.”
Tô Diệu Y bật cười:
“Bồ Tát trong bùn lầy gì chứ? Ngươi không thể nói cái gì dễ nghe hơn sao?”
Chỉ trong chớp mắt, đối diện chỉ còn lại một mình Tô Tích Ngọc.
Tô Diệu Y nhìn cha, do dự mở lời:
“Cha, nếu người vẫn lo lắng, ngày mai con sẽ nhờ người Dung phủ đưa cha về Lâu huyện tạm lánh một thời gian…”
Tô Tích Ngọc thở dài, cuối cùng bước lên:
“Diệu Y, con nghĩ rằng hôm qua ta khuyên con như vậy là vì tham sống sợ c.h.ế.t sao? Ta đã ở cái tuổi này rồi, đâu còn để tâm đến chuyện đó. Ta chưa bao giờ quan trọng chuyện Tri Vi Đường hay đại nghiệp gì cả… Điều ta quan tâm duy nhất là con thực sự nghĩ gì trong lòng.”
Tô Diệu Y hơi sững lại.
“Hôm qua, chính con cũng từng có ý định lùi bước. Nếu không, con đã chẳng cần giấu giếm mọi người mà gặp Dung Giới, có đúng không?”
Tô Diệu Y nghẹn lời, không thể phản bác.
Tô Tích Ngọc liếc nhìn Giang Miểu và Lăng Trường Phong:
“Kỳ thật, bọn họ cũng đã nhìn ra cả rồi. Nên ta nghĩ, suy nghĩ của bọn họ cũng không khác gì ta.”
Ông ngừng lại một chút, rồi nghiêm túc nói:
“Diệu Y, chúng ta là người một nhà. Người nhà là những người sẽ giúp con chuẩn bị sẵn đường lui khi con muốn rút lui. Nhưng một khi con đã suy nghĩ thấu đáo, chấp nhận mọi hậu quả và vẫn quyết tâm tiến lên phía trước… thì chúng ta cũng sẽ không do dự mà cùng con đi tiếp.”
“...”
Ánh mắt Tô Diệu Y khẽ rung động.
Giữa trời tuyết giá lạnh, nàng đã một mình bước đi suốt bao lâu. Nhưng giờ đây, trái tim tưởng chừng nguội lạnh lại mãnh liệt đập dồn, nhiệt huyết sôi trào như lan tỏa khắp tứ chi, khiến cơ thể vốn đông cứng bỗng dần ấm lại, đến đầu ngón tay cũng tê dại đi vì xúc động.
Bên ngoài, gió tuyết vẫn cuồn cuộn. Nhưng trong phòng, hơi ấm đã lan tràn.
****
Tháng mười một, đông chí.
Tuyết lớn trùm trời phủ xuống Lâm An.
Mấy ngày liên tiếp gió tuyết hoành hành, khiến cây cối, mái nhà và mặt đất đều phủ một lớp tuyết dày, dẫm xuống ngập đến mắt cá chân.
Gần trưa, nhưng bầu trời vẫn xám xịt, u ám nặng nề. Trên phố hầu như không thấy bóng người, chỉ có những cơn gió bắc rít qua những con hẻm trống trải, phát ra những âm thanh ai oán như tiếng khóc than. Ngoài ra, cả thành phố lặng như tờ, ngay cả lũ quạ đen cũng im tiếng.
Trong sự tĩnh mịch ấy, đột nhiên một hồi kèn cao vút, thê lương xuyên qua tầng mây dày, vang vọng khắp Lâm An.
Trong những con hẻm nhỏ, vài tiểu nhị trong các cửa hàng vén rèm cửa nặng trịch, thò đầu nhìn ra, cố lắng nghe âm thanh bi thương ấy.
“Nghe tiếng kèn này, ngoài Vưu Nhị Gia ra, ai có thể thổi được?”
“Có thể mời được Vưu Nhị Gia, hẳn là một nhà có thân phận không tầm thường. Nhưng dạo gần đây đâu có tin tức gì về hỉ sự hay tang lễ của nhà quyền quý nào?”
Tiếng kèn chưa dứt, chiêng trống lại vang lên ầm trời.
Có người khẽ “hửm” một tiếng, thắc mắc:
“Sao nghe như tiếng động vọng ra từ hẻm Tiện Dân vậy?”
“Đùa gì thế? Hẻm Tiện Dân toàn là hạng người nào? Họ có làm đại sự gì thì cũng đâu thể mời nổi Vưu Nhị Gia!”
Dù không tin, nhưng khi lắng tai nghe kỹ, đúng là chiêng trống và kèn đang vọng đến từ hướng Tây thành, hơn nữa âm thanh ngày càng gần…
Cùng lúc đó, cả hẻm Tiện Dân cũng bị tiếng kèn kinh động. Dân trong hẻm lục tục mở cửa, chen chúc nhau ngó ra, tiếng xôn xao rộ lên khắp con hẻm chật chội. Cha mẹ của Trịnh Ngũ Nhi cũng đứng trong đám đông, nhìn ra phố lớn.
Và khi nhìn rõ cảnh tượng trên đường, tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Đi đầu là Vưu Nhị Gia – tay kèn lừng danh nhất thành Lâm An, dẫn theo một đội chiêng trống, tinh thần quắc thước, trang nghiêm mở đường.
Ngay phía sau, một đoàn người mặc đồ trắng, tay giương cờ trắng, đội ngũ đưa tang gần như hòa vào sắc tuyết mênh mang.
Ngoài những tráng hán khiêng quan tài, hai bên đoàn người theo sau lại toàn là những thiếu niên trẻ tuổi. Dù trên người vẫn mang nét bướng bỉnh, bất cần của đám lưu manh đường phố, nhưng giờ đây, gương mặt bọn họ lại nghiêm nghị khác thường, như thể đang gánh vác một trọng trách hệ trọng.
Dưới sự hộ tống của họ, một cỗ quan tài đen tuyền chậm rãi được đưa qua trước mặt dân hẻm Tiện Dân.
Nhưng điều khiến tất cả khiếp sợ chính là - quan tài này, lại không hề đóng nắp.
Nắp quan tài chưa đóng, nghĩa là nguyên nhân cái c.h.ế.t còn là điều bí ẩn!
Giữa đám đông bỗng vang lên một giọng nói hoảng hốt:
"Đây… đây là một cỗ quan tài rỗng!"
Mọi người sững sờ, ánh mắt đổ dồn về phía trước. Những người thấp bé bị cản tầm nhìn, nhưng kẻ cao hơn đã thấy rõ bên trong quan tài - trống không! Chỉ còn một lớp tuyết mỏng phủ lên đáy.
Một trận náo động lớn như vậy, còn mời cả Vưu Nhị gia đến, hóa ra là để hộ tống… một cỗ quan tài rỗng, chứa đầy tuyết trắng?
Giữa ánh mắt bàng hoàng của dân tiện dân hẻm, cỗ quan tài rỗng do chính Vưu Nhị gia dẫn đầu, dưới sự hộ tống của một nhóm du côn, lặng lẽ rời khỏi thành Tây, chầm chậm tiến về phía thành Đông.
Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, tin tức về cuộc đưa tang kỳ lạ này đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Dân chúng Lâm An nghe thấy tiếng kèn của Vưu Nhị gia, bất chấp gió tuyết bên ngoài, lập tức kéo nhau ra đường xem náo nhiệt.
Chẳng mấy chốc, đội đưa tang sáng rực ánh đèn lồng đã vượt qua gió rét, dẫm lên lớp tuyết dày, rẽ vào con phố sầm uất nhất Lâm An.
Hai bên phố, từ các con hẻm nhỏ đến cửa hàng lớn, dân chúng đã tụ tập đông nghịt. Người từ bốn phương tám hướng vẫn đang kéo đến, không ngừng chen chúc trên đường.
Giữa trời tuyết trắng xóa, tiếng bàn tán vẫn vang lên không ngớt, lấn át cả tiếng kèn và trống chiêng.
"Đúng là một cỗ quan tài rỗng!"
"Những người đưa tang này là ai vậy? Sao toàn là trẻ con thế?"
"Rốt cuộc là nhà nào làm tang sự? Có ai biết không?"
"Không rõ! Chính vì thế mới kéo nhau ra xem đây!"
"Quan tài trống không đã kỳ lạ, vậy mà ngay cả nắp quan tài cũng không có. Chuyện này rốt cuộc là sao đây?"
Giữa tiếng bàn luận râm ran, đột nhiên, tiếng kèn im bặt.
Vưu Nhị gia chậm rãi buông kèn xuống.
Ngay sau đó, tiếng trống cũng ngừng hẳn.
Cả đoàn người đưa tang bỗng chốc dừng lại. Những kẻ khiêng quan tài cũng đặt cỗ quan tài rỗng xuống đất.
Mà nơi họ dừng lại… lại chính là ngay giữa Túy Giang Nguyệt và Tri Vi Đường!
Dân chúng xung quanh sửng sốt, đồng loạt im lặng, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm đội đưa tang, không rõ họ đang giở trò gì.
Ngay lúc đó…
"Phanh!"
Một âm thanh chấn động vang lên từ phía trên đầu!
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn lên trên, chỉ thấy cửa sổ tầng ba của Tri Vi Đường từ từ bị đẩy ra. Một bóng người khoác hồng y xuất hiện giữa khung cửa.
"Kia chẳng phải là Tô lão bản của Tri Vi Đường sao?"
Có kẻ tinh mắt nhận ra.
Tô Diệu Y vận một chiếc áo choàng đỏ thắm viền lông, lặng lẽ đứng nơi cửa sổ, ánh mắt khó lường nhìn xuống đám đông đang nhốn nháo phía dưới. Giữa đường, chiếc quan tài đã phủ đầy tuyết trắng nằm lặng lẽ, như một nốt trầm giữa phố phường ồn ã.
Nàng nhếch môi cười nhạt, rồi bất chợt vung tay lên.
Tà áo phất qua không trung vẽ thành một đường cong, kéo theo một xấp giấy dày cộm rải xuống...
Từng trang giấy trắng mực đen cuộn mình giữa gió tuyết, lả tả xoay vòng trong không trung, khiêu vũ cùng bông tuyết, lướt theo cơn gió mà bay về phía những bàn tay đang chờ đợi bên dưới.
Ngay khi tờ báo đầu tiên vừa được nhặt lên, tiếng kèn của Vưu Nhị Gia bất chợt trỗi dậy, âm sắc cao vút, xuyên thẳng lên trời, không còn ai oán bi thương mà hùng hồn dậy sóng.
"Bồng Môn hẻm, bán bạch vịt..."
"Phía đông tội, phía tây phạt!"
Bên cạnh quan tài, đám thiếu niên vừa gõ chiêng, vừa hòa theo tiếng kèn mà cất cao giọng, từng chữ từng câu đều trùng khớp với nội dung trên tờ tiểu báo.
Giống như một tảng đá lớn bất ngờ đập vỡ mặt hồ băng giá, đám đông bỗng vỡ òa, lao tới tranh nhau chộp lấy những tờ báo bay xuống từ trên cao.
Trong cảnh hỗn loạn ấy, những người khiêng quan tài lại một lần nữa nhấc bổng chiếc quan trống rỗng, dẫm lên nhịp trống rền vang, theo tiếng kèn bi tráng mà tiếp tục tiến về phía đông thành.
"Cửa chợ, tể bạch vịt!"
"Thanh thiên ở thượng, có mắt như mù!"
Đầu phố cuối ngõ, bá tánh chen chúc nhau, nôn nóng giành lấy từng tờ tiểu báo để xem nội dung. Nhưng khác với những tờ báo nhỏ thường thấy, lần này từng nét chữ trên giấy đều là bút tích viết tay!
Nét chữ cứng cỏi, sắc bén, như xuyên thấu cả mặt giấy, để lộ tâm tình uất nghẹn của người cầm bút...
"Bán mạng kiếm tiền, m.ổ b.ụ.n.g giấu châu, sát hại chính thân nhi!"
Cùng lúc ấy, theo đoàn đưa tang tiến về hướng đông, trên phố lại lần lượt có thêm nhiều cửa sổ trên lầu mở ra.
Lăng Trường Phong, Tô Tích Ngọc, Giang Miểu và Tô An An mỗi người chiếm một ô cửa sổ. Khi đoàn đưa tang di chuyển đến dưới lầu, họ cũng làm theo Tô Diệu Y, tung những tờ tiểu báo từ trên cao rải xuống…
“Ngọc giấu được, oan ức giấu sao?”
“Quan họ Lưu mang người họ Trịnh đi!”
Tiếng hô phụ họa vang lên, những tờ tiểu báo bay lả tả khắp phố, như bông tuyết trắng xóa, như những tờ tiền âm phủ rải tiễn một linh hồn oan khuất.
Ngày càng nhiều người nhặt lên những tờ giấy, chạy tán loạn giữa trời tuyết, miệng xôn xao truyền đi tin tức:
“Mộ Tây Sơn, tìm thi thể!”
“Nỗi oan Thị Kính, ai minh xét?”
Tiếng kèn ai oán réo rắt, vang vọng khắp Lâm An.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.