Tiếng kèn vang trời dậy đất, từng hồi từng hồi vọng đến thành Đông.
“Chưởng quầy! Chưởng quầy, không hay rồi!”
Tiểu nhị của hiệu cầm đồ nhà họ Lưu hoảng hốt vén rèm lao vào thư phòng của Lưu Phú Quý.
“Làm gì mà hốt hoảng như vậy?”
Lưu Phú Quý nhíu mày, giọng điệu khó chịu.
Tiểu nhị mặt mày tái mét, ấp úng một hồi rồi chỉ nói: “Ngài… ngài ra ngoài xem đi thì hơn...”
Lưu Phú Quý vội vã bước ra ngoài. Gió lạnh thấu xương quất vào mặt ông ta, mang theo một tờ giấy nhỏ bay thẳng tới, đập mạnh vào mặt ông ta.
“Cái quái gì đây?”
Ông ta giật mạnh tờ giấy xuống, cúi đầu nhìn.
Cùng lúc đó, tiếng kèn cùng giọng ngâm xướng rành rọt truyền vào tai:
“Tiện dân xóm nhỏ, bán bạch vịt. Đông là tội, Tây là phạt...”
Sắc mặt Lưu Phú Quý lập tức biến đổi.
Tờ giấy trong tay ông ta bị siết đến nát vụn.
****
Sau Đông chí, khắp nơi, từ lão nhân tóc bạc cho đến đám trẻ con chạy lông nhông, ai ai cũng có thể hát vang khúc “Bạch Vịt Ca.”
Dù trong bài hát không chỉ đích danh ai, nhưng chuyện người trong xóm nhỏ bán bạch vịt và vụ án Trịnh Ngũ Nhi c.h.ế.t thay Lưu Kỳ Danh đã theo giai điệu ấy lan truyền khắp thành Lâm An, gây ra náo động không nhỏ.
Dân tình bàn tán xôn xao, kẻ thì chửi đám người trong xóm tiện dân vì tham phú quý mà dám đổi mạng người nhà, kẻ thì lại bảo Đông bỏ tiền, Tây chịu hình, cũng chỉ là một cuộc mua bán sòng phẳng, Tri Vi Đường có xen vào cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thuong-xuan-y-tinh-moc-noan-duong/2744981/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.