🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nếu là tính khí trước kia của Lăng Trường Phong, y đã sớm lao tới lật bàn đám ăn chơi trác táng kia. Nhưng hôm nay, y chẳng còn tâm trí đâu mà chấp nhặt.

Ngày mai là kỳ hạn cuối cùng Tô Diệu Y đưa ra. Y không muốn phí thời gian với đám người này, chỉ muốn mau chóng quay về hẻm Bạch Quả, tiếp tục lo chuyện tám quan một kệ sách hoàng dương mộc…

“Gì mà vội thế, Lăng Trường Phong?”

Võ công tử từ phía sau án kỷ bước ra, nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Chẳng qua chỉ là một bộ kệ sách hoàng dương mộc, có cần phải chạy đông chạy tây như vậy không? Lâu rồi không gặp, vào đây uống ly rượu với bọn ta, chẳng lẽ không thú vị hơn là đi tìm đám thợ mộc hèn kém kia?”

Hắn ta nâng chung rượu, đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nói tiếp:

“Biết đâu chừng, nếu chúng ta vui vẻ, còn tặng luôn cho ngươi một bộ kệ sách cũng nên.”

Sắc mặt Lăng Trường Phong trầm xuống, nhưng ánh mắt lại ánh lên tia d.a.o động. Y nửa tin nửa ngờ hỏi:

“Thật sao?”

Đám công tử ăn chơi lập tức cười vang, đồng loạt hưởng ứng.

Lăng Trường Phong ngẫm nghĩ một lát, rồi không quan tâm đây có phải Hồng Môn Yến hay không, lập tức bước vào.

Võ công tử là kẻ khốn kiếp, nhưng có một câu lại nói đúng. Đối với đám công tử quyền quý này, cả tiệm sách lẫn bộ kệ hoàng dương mộc chẳng qua chỉ là chuyện vẫy tay một cái mà thôi.

Nằm gai nếm mật, nhẫn nhịn chịu đựng - những chuyện này Tô Diệu Y còn làm được, chẳng lẽ y lại không thể?

Nghĩ vậy, Lăng Trường Phong thản nhiên bước tới, tùy tiện chọn một chiếc ghế rồi ngồi xuống:

“Vậy ta đa tạ Võ huynh không chấp chuyện cũ. Chư vị muốn uống thế nào, hôm nay ta Lăng Trường Phong xin hầu rượu tới cùng!”

Nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt Võ công tử thoáng biến đổi.

Năm đó, hắn ta say rượu ở Phong Nhạc Lâu, định giở trò với một vũ nữ, ai ngờ bị Lăng Trường Phong bắt gặp. Thằng nhãi đó chẳng nói chẳng rằng, lập tức vớ lấy hồ rượu đồng đỏ đập thẳng xuống đầu hắn ta.

Võ công tử khi ấy bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, để lại một vết sẹo giữa trán, đến giờ vẫn phải dùng tóc che đi…

Cảm giác đau nhói từ vết thương cũ dường như lại âm ỉ trở về.

Hắn ta híp mắt, liếc nhìn Lăng Trường Phong đang ngồi sau án kỷ, trong ánh mắt dần hiện lên một tia âm hiểm.

****

Khi Tô Diệu Y được tạp dịch Phong Nhạc Lâu dẫn vào yến thính, hơn nửa số chưởng quầy của các tiệm sách trong hành hội đã có mặt. Họ tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, không khí có phần nhàn nhã.

Tình hình cũng không khác mấy so với hội tiệm sách ở Lâm An - chưởng quầy ở Biện Kinh phần lớn là nam nhân, hầu hết đều trạc tuổi Tô Tích Ngọc.

Vừa bước vào yến tiệc, Tô Diệu Y lập tức trở thành tâm điểm. Sự xuất hiện của nàng dường như không ăn nhập với bầu không khí bên trong, khiến ai nấy đều bất giác ngừng trò chuyện, đồng loạt quay đầu nhìn lại.

Tô Diệu Y đã quen với ánh mắt như vậy. Nàng giữ thần sắc tự nhiên, cúi đầu thi lễ, giới thiệu bản thân. Lần này, không còn ai dám xem thường nàng nữa, tất cả đều khách khí chào một tiếng:

“Tô lão bản!”

Có người lên tiếng tán thưởng:

“Tô lão bản tuổi còn trẻ mà đã đưa Tri Vi Đường phát triển mạnh mẽ, danh vang khắp nơi, thật sự là hậu sinh khả úy, sóng sau xô sóng trước!”

“Đúng vậy! Người trẻ tuổi đúng là nhanh nhạy, Tri Vi Đường không chỉ tinh thông khắc sách, bản khắc vừa ra đã gây chấn động, mà còn nghĩ ra đủ chiêu trò như xuất bản báo chí để bán, khiến chúng ta cũng phải mở rộng tầm mắt.”

Những lời nịnh hót này có thật lòng, có mỉa mai, nhưng Tô Diệu Y không buồn phân biệt. Nàng chỉ cười nhẹ, khoan thai đáp lời:

“Vãn bối chẳng qua chỉ có chút mánh khóe buôn bán nhỏ. Tri Vi Đường sau này muốn đứng vững ở Biện Kinh, còn phải nhờ chư vị tiền bối chiếu cố nhiều hơn.”

“Ôi dào, đâu dám đâu dám…”

Đám chưởng quầy xung quanh liếc mắt nhìn nhau. Có người thử thăm dò:

“Tô lão bản có Cừu gia làm chỗ dựa, ở Biện Kinh này chẳng phải muốn gì được nấy, còn cần chúng ta chiếu cố sao?”

Nếu là ngày đầu tiên đặt chân đến Biện Kinh, nghe câu này, chắc chắn Tô Diệu Y đã lập tức lật bàn. Nhưng giờ đây, nàng chỉ cụp mắt, khẽ cười, không đáp. Mặc kệ bọn họ suy đoán thế nào, nàng chẳng bận tâm.

Chủ sự của tiệm sách hành, Thẩm hành đầu, là người đến muộn nhất.

Là hành đầu, ông ta vừa xuất hiện, lập tức thu hút mọi sự chú ý trong yến tiệc. Ánh mắt đám đông nhanh chóng rời khỏi Tô Diệu Y, tập trung hết vào ông.

“Đã đến đông đủ rồi, còn đứng đó làm gì? Ngồi xuống đi.”

Thẩm hành đầu tươi cười, ra hiệu cho mọi người an tọa.

Tô Diệu Y theo tự nhiên đi về phía chỗ cuối bàn, vừa ngồi xuống chưa lâu đã nghe Thẩm hành đầu gọi:

“Tô lão bản, lại đây ngồi bên này.”

Ông ta thân thiện vẫy tay về phía nàng.

Tô Diệu Y đành đứng dậy bước tới liền được Thẩm hành đầu sắp xếp chỗ ngồi ngay bên cạnh. Nàng khéo léo từ chối đôi ba lần, nhưng thấy Thẩm hành đầu đã quyết ý, nên không nói thêm nữa.

Yến tiệc bắt đầu, Thẩm Hành Đầu nâng chén rượu trước tiên, mọi người cũng đồng loạt đứng dậy nâng ly.

Ông ta hướng về phía Tô Diệu Y, cười nói:

“Ly rượu đầu tiên hôm nay, phải kính Tô lão bản! Dù Tô lão bản mới đến Biện Kinh, nhưng danh tiếng của nàng, hẳn mọi người đều đã nghe qua. Trước kia ở Lâm An, nàng từng nói sẽ khiến tiệm sách hưng thịnh phát đạt. Giờ đã đến Biện Kinh, mong rằng nàng vẫn giữ vững chí hướng ban đầu, dìu dắt chúng ta - những kẻ đã lỗi thời này.”

Mọi người rào rào hưởng ứng.

Tô Diệu Y chỉ mỉm cười khiêm tốn, nâng chén rượu lên đáp lễ từng người:

“Thẩm hành đầu quá lời rồi, vãn bối thật không dám nhận…”

Sau màn kính rượu, khi mọi người đã an tọa lại, Thẩm hành đầu ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi nói đến chuyện chính:

“Hôm nay mở tiệc ở Phong Nhạc Lâu, thứ nhất là để chào mừng Tri Vi Đường đến Biện Kinh. Thứ hai, hôm qua ta đến Biện Kinh phủ nha, quan phủ có giao thêm một số bản khắc sách mới in, cần đưa ra xuất bản. Vậy nên chúng ta cần bàn bạc xem lần này nên giao cho tiệm sách nào phụ trách.”

Loại chuyện này, dĩ nhiên không đến lượt người mới như nàng.

Tô Diệu Y hiểu rõ điều đó, chỉ lặng lẽ cúi mắt lắng nghe.

Ở triều Dận, sách do quan phủ khắc in thường do Quốc Tử Giám đảm nhiệm. Tuy nhiên, Quốc Tử Giám chỉ chuyên biên soạn và in ấn những sách chính sử và các tác phẩm kinh điển. Còn những tài liệu khác, như luật lệ của Hình Bộ hay y thư của Thái Y Viện, vì số lượng quá lớn nên triều đình thường chuyển giao cho các tiệm sách tư nhân đảm nhận.

Trước khi đến Biện Kinh, Chúc Tương đã từng nhắc qua chuyện này:

“Loại công việc này chính là ‘mưa thuận gió hòa,’ dù hạn hán hay lũ lụt cũng không lo thất thu. Không chỉ đảm bảo thu nhập ổn định, mà danh tiếng cũng gia tăng đáng kể. Từ trước đến nay, các tiệm sách vẫn luôn tranh giành kịch liệt, một mất một còn. Nhưng từ khi Thẩm Khiêm lên làm hành đầu, ông ta đã thay đổi cách phân phối. Thay vì cạnh tranh khốc liệt, ông ta chia việc theo bối phận và tư cách, đảm bảo ai cũng có phần.

Nghe nói, chính nhờ cam kết này mà ông ta mới có thể thay thế hành đầu tiền nhiệm. Ông còn đảm bảo với các tiệm sách rằng, chỉ cần để ông ta nắm quyền, thì ai cũng có phần ăn, không ai bị bỏ lại. Nhờ vậy mà bao năm qua, Thẩm Khiêm vẫn vững vàng trên vị trí này…”

Lúc ấy, sau khi nghe xong, Tô Diệu Y đã hỏi Chúc Tương vì sao lại cố ý kể cho nàng nghe những chuyện này.

“Ta muốn cho ngươi biết người khác làm hành đầu như thế nào. Đợi đến khi ngươi bước đến con đường đó, cũng có thể học theo.”

“Nhưng ta không muốn làm hành đầu, ta chỉ muốn quản lý thật tốt Tri Vi Đường của mình.”

“Có những chuyện, dù ngươi có muốn hay không, nó vẫn sẽ là con đường mà ngươi nhất định phải đi qua.”

Chúc Tương chỉ để lại một câu như vậy, rồi cười cười rời đi.

****

“Tô lão bản?”

Tô Diệu Y đang thất thần suy nghĩ, chợt nghe thấy giọng Thẩm hành đầu gọi. Ngay sau đó, một chiếc hộp được đẩy đến trước mặt nàng. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thẩm hành đầu gõ nhẹ tay lên hộp, giọng điệu trịnh trọng:

“Hạng mục cuối cùng này, giao cho Tri Vi Đường xử lý, thế nào?”

Tô Diệu Y thoáng sững người, nhưng rất nhanh đã che giấu đi sự kinh ngạc trong mắt, bình tĩnh đáp:

“Tri Vi Đường mới đến, căn cơ chưa vững. Tùy tiện tiếp nhận một nhiệm vụ quan trọng thế này, e rằng không hợp quy củ?”

Thẩm hành đầu cười cười, giải thích:

“Hạng mục này tuy có liên quan đến quan phủ, nhưng không hẳn là công vụ chính thức.”

Dừng lại một chút, ông quay sang những chưởng quầy khác trong phòng:

“Hôm qua ta đến phủ nha, tình cờ gặp Tề đại nhân. Tề đại nhân nói với ta rằng công tử nhà ông ấy muốn xuất bản một tập thơ gồm những bài thơ đã viết trong mấy năm qua. Vì vậy, nhờ ta sắp xếp một tiệm sách để giúp hắn hoàn thành tâm nguyện này. Ta muốn giao việc này cho Tri Vi Đường, chư vị có ý kiến gì không?”

Lời vừa dứt, cả phòng chìm vào im lặng, mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Tô Diệu Y nhạy bén nhận ra điều gì đó, nhưng không để lộ vẻ mặt, chỉ lặng lẽ quan sát.

Một lúc sau, chưởng quầy ngồi bên tay phải của Thẩm hành đầu là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc:

“Có thể giúp Tề công tử xuất bản tập thơ, xuất hiện trước mặt Tề đại nhân, đây chính là cơ hội hiếm có. Nhưng nếu hành đầu đã quyết định giao cơ hội này cho Tri Vi Đường, chúng ta đương nhiên sẽ không có ý kiến.”

Nói rồi, ông nâng chén rượu, hướng về phía Tô Diệu Y, cười nhạt:

“Tô lão bản, đây là hành đầu nể tình ngươi vừa mới đến Biện Kinh, đặc biệt quan tâm mà trao cơ hội này. Ngươi chớ phụ tấm lòng tốt của hành đầu nhé.”

Những người còn lại lúc này cũng đồng loạt gật gù, phụ họa theo.

Thẩm hành đầu khẽ xua tay, giọng điềm đạm:

“Có cơ hội tiếp xúc với Tề gia đúng là chuyện tốt. Nhưng ngoài Tề đại nhân, Biện Kinh còn rất nhiều vị đại nhân quản lý việc khắc in sách vở. Sau này, hẳn sẽ có cơ hội dành cho các vị. Như ta đã nói, chừng nào ta còn giữ chức hành đầu trong giới tiệm sách, lợi ích này, ai cũng có phần.”

Lời vừa dứt, mọi người lại đồng loạt nâng chén, lời chúc tụng rộn ràng không ngớt. Chỉ có Tô Diệu Y vẫn im lặng, ngồi yên tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn chiếc hộp như đang chìm trong suy tư.

Thẩm hành đầu cuối cùng cũng để ý đến nàng, động tác nâng chén thoáng khựng lại. Ông nghiêng đầu nhìn qua, kinh ngạc hỏi:

“Có chuyện gì vậy, Tô lão bản? Chẳng lẽ... ngươi không muốn nhận đơn hàng này?”

“Không phải.”

Tô Diệu Y lấy lại tinh thần, mỉm cười đón lấy chiếc hộp:

“Đây là hảo ý của chư vị tiền bối, Diệu Y cung kính không bằng tuân lệnh. Chỉ là ta vừa đến nơi đất khách quê người, vẫn chưa rõ vị Tề đại nhân mà hành đầu vừa nhắc đến rốt cuộc là ai?”

“Toàn thành Biện Kinh này, người đáng để Thẩm mỗ nhắc đến trong trường hợp này, chỉ có một.”

Thẩm Hành Đầu cười đáp:

“Chính là Biện Kinh phủ doãn - Tề Chi Viễn.”

****

Phồn hoa náo nhiệt nơi chợ đêm, tiếng huyên náo đan xen, rộn ràng giữa trung tâm thành Biện Kinh. Nhưng khi đến vùng ngoại thành, âm thanh ấy chỉ còn lác đác vang vọng, mơ hồ như tản ra trong màn đêm.

Một cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa sau của tòa nhà mà Dung Giới đã thuê. Ngay sau đó, một người khoác áo choàng kín mít, che gần hết khuôn mặt, lặng lẽ bước xuống xe. Khuyết Vân đã chờ sẵn bên ngoài, lập tức cung kính mở cửa, dẫn người vào trong.

Trong thư phòng, ánh đèn sáng rực. Dung Giới y phục chỉnh tề, nghiêm cẩn ngồi bên bàn, tay khẽ lật nắp chén trà vừa pha.

“Nghe nói nghĩa muội của ngươi cũng đã đến Biện Kinh, giờ còn ở ngay sát vách?”

Vừa bước vào phòng, người kia liền cởi áo choàng, lộ ra gương mặt thanh quý, tuấn lãng với đôi mắt phượng sắc sảo - chính là Đoan Vương.

Khuyết Vân lặng lẽ đóng cửa lại phía sau. Đoan Vương đi thẳng vào trong, chân mày nhíu chặt, giọng nói trầm xuống:

“Dung Cửu An, hành sự như vậy có phải quá mức bất cẩn không? Tô Diệu Y dù sao cũng là người ngoài, nếu nàng biết được thân phận của ta, biết được quan hệ giữa ta và ngươi, thì tuyệt đối không phải chuyện tốt. Bất kể thế nào, ngươi cũng phải tìm cách để nàng rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”

Dung Giới không chút d.a.o động, chỉ đẩy chén trà về phía Đoan Vương, giọng thản nhiên:

“Tô Diệu Y không phải người ngoài, điện hạ không cần lo lắng. Huống hồ, đất Biện Kinh vô cùng đắt đỏ, giờ đuổi nàng đi, e là khó tìm được chỗ nào thích hợp hơn để dừng chân.”

Hắn hơi ngừng lại, ánh mắt trầm xuống, chậm rãi nói tiếp:

“Qua một thời gian nữa, chỉ sợ nhà họ Tô còn có người khác đến Biện Kinh… Tô Tích Ngọc, Giang Miểu…”

Nghe đến đây, động tác cầm chén trà của Đoan Vương khẽ khựng lại. Khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu đã dịu đi đôi phần.

“Giang Miểu cũng muốn đến Biện Kinh?”

“Có lẽ.”

Dung Giới bình thản đáp, giọng không chút gợn sóng. “Tô gia từng có ân với Dung thị, ta không thể để bọn họ lưu lạc đầu đường, không chốn nương thân.”

“...”

Đoan Vương im lặng hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng cất lời, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa vẻ nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy thì cứ để họ ở lại.”

Chuyện này xem như tạm khép lại, hai người chuyển sang bàn luận chính sự.

“Nghe nói hôm nay trên triều có người đề nghị để Lương Vương kiêm nhiệm chức Biện Kinh Phủ Doãn. Điện hạ đến đây là vì việc này?”

Đoan Vương gật đầu, thần sắc nặng nề.

“Biện Kinh Phủ Doãn quản lý mọi chuyện lớn nhỏ của kinh thành, từ quân sự đến dân sinh. Theo lệ thường, chức này thường do Trữ quân đảm nhận, nếu không có Trữ quân thì mới đến lượt hoàng tử hay thân vương. Phụ hoàng vẫn chưa lập Trữ quân, nên vị trí này bao năm qua do Bát hoàng thúc kiêm nhiệm. Nhưng nửa năm trước, Bát hoàng thúc lâm bệnh qua đời, chức vụ ấy để trống đến nay, tạm thời do Quyền Biện Kinh Phủ, Tề Chi Viễn, xử lý.”

“Tề Chi Viễn…”

Dung Giới lặp lại cái tên, rồi trầm ngâm nhớ lại.

“Nếu ta không nhầm, phu nhân của hắn là thứ nữ nhà Lâu Nhạc, cũng là muội muội ruột của Lâu Quý Phi?”

“Chính là vị Tề đại nhân đó.”

Đoan Vương nhíu mày. “Hắn và Lâu gia quan hệ sâu xa, là tâm phúc được Lâu tướng tin tưởng nhất. Có hắn ở đó một ngày, sớm muộn gì chức Biện Kinh Phủ Doãn cũng sẽ rơi vào tay Nhị ca.”

Dung Giới trầm tư.

Ánh nến lúc sáng lúc tối, bóng dáng hắn trong ánh sáng đan xen trở nên sắc nét.

****

Phong Nhạc Lâu.

Tô Diệu Y ôm chiếc hộp Thẩm hành đầu vừa giao cho, sắc mặt không vui rời khỏi đại sảnh yến tiệc.

Bản thảo thơ bên trong nàng đã xem qua. Nói một cách khách khí thì lời thơ chỉ ở mức tầm thường, chưa đủ tiêu chuẩn để xuất bản thành tập. Còn nếu thẳng thắn hơn, thì chỉ là những câu chữ nhạt nhẽo vô vị, phí giấy phí mực!

Vậy mà loại thơ này lại được người ta tranh nhau như hương như bánh, chỉ vì nó do công tử nhà Tề gia viết ra… Chỉ cần có liên hệ với Tề Chi Viễn, dù là thứ gì cũng có thể trở thành báu vật sao?

Tô Diệu Y mơ hồ cảm thấy có điều bất thường, bất giác cúi đầu nhìn lại chiếc hộp trong tay.

Đang trầm ngâm suy nghĩ, nàng đi ngang qua một nhã gian. Đúng lúc đó, một gia nhân của Phong Nhạc Lâu đẩy cửa vào để mang rượu vào bên trong. Cánh cửa khẽ mở hé, và ngay lập tức, một giọng nói lè nhè vì say rượu vang lên đầy mỉa mai…

"Lăng Trường Phong! Ngươi nhìn lại xem bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của mình bây giờ đi!"

Tô Diệu Y sững bước, kinh ngạc nhìn qua khe cửa về phía nhã gian. Trong đó, một đám công tử ăn chơi trác táng đang vây quanh Lăng Trường Phong, chỉ trỏ bàn tán. Kẻ cầm đầu ngồi ngay trước mặt y, trên án kỷ, tiện tay hất cả bình rượu lên mặt Lăng Trường Phong.

"Ngươi không phải thích hành hiệp trượng nghĩa, thích xen vào chuyện thiên hạ sao? Không phải lúc nào cũng ngông nghênh, ngang tàng lắm sao? Bản công tử ta vừa ý một vũ nữ, thì liên quan gì đến ngươi? Vũ nữ sinh ra là để hầu hạ, lấy lòng người khác! Còn ngươi, Lăng Trường Phong, vốn dĩ chỉ là một kẻ vô dụng, lại còn to mồm đòi làm đại hiệp... Ngươi nói xem, ngươi có xứng không?"

Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Lăng Trường Phong - người nổi danh nóng tính nhất Biện Kinh - vậy mà không hề tức giận. Y chỉ lặng lẽ lau mặt, sau đó vẩy rượu về phía những kẻ xung quanh, giọng thản nhiên:

"Ngươi nói đúng, ta không xứng."

Nếu trước khi bước vào Phong Nhạc Lâu, y vẫn còn tự thấy hổ thẹn vì những năm tháng mơ hồ trước kia, thì giờ phút này, khi ngồi chung với đám người này, y lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, như thể gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ.

Y không xứng làm đại hiệp thì sao?

Ít ra, vẫn còn hơn những kẻ không xứng làm người.

Nhã gian thoáng chốc rơi vào yên lặng. Đám công tử kia dường như bị câu trả lời của Lăng Trường Phong làm cho bất ngờ, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Lăng Trường Phong nâng bình rượu lên, hỏi thẳng:

"Võ huynh, rượu của ngươi hình như không phải để uống, mà là để hắt lên người khác. Nếu đã uống đủ rồi, vậy không bằng bàn chuyện tám quan tiền gỗ hoàng dương của ta?"

"..."

"Võ gia tài sản bạc triệu, Võ huynh chắc không đến mức quỵt nợ chứ?"

Võ công tử nghẹn họng, vừa tức tối vừa thấy hả hê. Hắn ta cười nhạt:

"Ngươi yên tâm, bản công tử đã hứa thì nhất định sẽ giữ lời. Kệ sách gỗ hoàng dương của Tri Vi Đường, ta sẽ lo liệu. Có điều..."

Hắn ta xoay người, ra hiệu bằng ánh mắt cho đám tùy tùng. Lập tức, một tên chó săn tinh ý nắm bắt, lớn giọng cười cợt:

"Lăng Trường Phong, ngươi không phải giỏi múa kiếm lắm sao? Múa cho chúng ta xem một bài đi! Nếu ngươi diễn một màn kiếm vũ thật đẹp, thì kệ sách của Tri Vi Đường, cứ để chúng ta lo!"

Trước khi bước vào nhã gian, Lăng Trường Phong đã chuẩn bị sẵn tâm lý bất chấp tất cả. Nhưng khi nghe yêu cầu sỉ nhục ấy, y vẫn không khỏi chau mày. Ý cười trên mặt cũng lập tức tắt ngấm.

Thấy sắc mặt y thay đổi, đám người xung quanh liền biết đã chạm trúng nỗi đau của đối phương, càng hăng hái vỗ bàn, hò hét khiêu khích hơn nữa.

"Lăng thiếu gia, múa kiếm đi!"

"Nhưng chỗ này làm gì có kiếm..."

"Chuyện nhỏ! Lấy nhánh cây thay cũng được mà!"

"Ha ha ha! Lăng thiếu gia, múa nhánh cây đi!"

Giọng điệu của bọn họ chẳng khác nào đang trêu chọc một con khỉ làm trò giữa phố chợ.

Chẳng bao lâu sau, có kẻ bẻ một cành cây từ chậu cảnh, đưa đến trước mặt Lăng Trường Phong.

Y đặt tay lên đầu gối, những ngón tay chậm rãi siết chặt. Trong lòng giằng co kịch liệt.

Chỉ cần bước thêm một bước, chỉ cần nhẫn nhịn thêm một chút, y có thể giành được bộ kệ sách hoàng dương mộc, mang về cho Tô Diệu Y...

Ngay lúc y cắn răng, định vươn tay nhận lấy cành cây kia, bỗng từ phía sau vang lên một tiếng "Rầm!" chấn động cả đám đông.

Cánh cửa nhã gian bất ngờ bị đá tung, khiến mọi người giật mình quay lại.

Một bóng hồng nhạt lao vào như cơn lốc, nhanh đến mức ngay cả Võ công tử còn chưa kịp nhìn rõ diện mạo người tới, đã ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt thoảng qua. Ngay sau đó, một cơn gió mạnh ập đến từ bên cạnh, rồi…

“Bốp!”

Chiếc bình rượu bằng đồng đỏ rơi xuống đất, lăn xa một đoạn.

Võ công tử hoa mắt, loạng choạng lùi lại mấy bước, cuối cùng ngã ngồi xuống ghế.

Đám công tử ăn chơi bên cạnh vội vàng lao tới đỡ hắn, đồng thanh kêu lên: “Võ huynh! Võ huynh, huynh không sao chứ?”

"..."

Tất cả đều quá quen thuộc. Phong Nhạc Lâu, chiếc bình rượu bằng đồng đỏ, thậm chí ngay cả chỗ sưng trên trán hắn ta cũng giống hệt lần trước…

Khoảnh khắc đó, Võ công tử bỗng thấy hoảng hốt, không rõ hôm nay là ngày nào.

Rõ ràng hắn ta đang sỉ nhục Lăng Trường Phong, sao tự dưng lại có thêm một “Lăng Trường Phong” khác đánh lén từ phía sau?

Miễn cưỡng mở mắt, cảnh tượng trước mặt dần dần rõ ràng.

Cách đó không xa, một tiểu nương tử vận váy hồng nhạt đứng đó. Đôi mày cong mềm mại, dáng vẻ yêu kiều, ánh nến hắt lên gò má nàng, khiến sắc đỏ càng thêm rực rỡ, đẹp tựa đóa hoa đầu xuân.

Nhất thời, không chỉ riêng Võ công tử bị đập choáng váng, mà đám công tử trác táng xung quanh cũng ngơ ngẩn, ánh mắt vốn tràn đầy căm hận bỗng trở nên mơ màng.

Lăng Trường Phong quá quen với ánh mắt này. Ngay khi vừa hoàn hồn sau cú sốc vì sự xuất hiện của Tô Diệu Y, y lập tức bật dậy, vươn tay kéo nàng về phía sau: “Sao ngươi lại tới đây?”

Nhưng Tô Diệu Y nhanh hơn. Nàng nhẹ nhàng gạt tay y ra, đứng vững trước mặt y, khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười dịu dàng với đám công tử kia.

Võ công tử càng thêm ngẩn ngơ, che trán, nghi hoặc nghĩ - chắc hẳn là hắn ta nhầm rồi. Một mỹ nhân nhỏ bé, yếu ớt, đáng thương thế này… sao có thể lấy bình rượu mà đập người chứ?

Thế nhưng ngay sau đó, mỹ nhân kia lại cong môi cười, giọng nói mát lạnh như sương mai, nhưng trong từng câu chữ lại ẩn chứa sự ngạo nghễ đầy khiêu khích:

“Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Các ngươi dám sủa thêm một tiếng thử xem?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.