Sau khoảnh khắc yên tĩnh c.h.ế.t chóc, đám công tử ăn chơi hoàn toàn bừng tỉnh khỏi cơn mê đắm trước sắc đẹp ngắn ngủi. Xấu hổ hóa thành giận dữ, có kẻ gào lên:
“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt nào dám làm loạn ở Phong Nhạc Lâu?”
Bên ngoài nhã gian, đám người hiếu kỳ đã tụ tập đông nghịt, chỉ trỏ bàn tán về tình hình bên trong.
Võ công tử lảo đảo đứng dậy, chật vật đưa tay che trán, gằn giọng quát lớn:
“Người đâu! Bắt con điên này lại cho ta!”
Lời còn chưa dứt, gia nhân nhà họ Võ còn chưa kịp xông vào, thì đã có người khác nhanh chân hơn - chưởng quầy của Phong Nhạc Lâu.
“Hiểu lầm! Nhất định là hiểu lầm thôi!”
Chưởng quầy vội vã chạy đến bên Võ công tử, cười lấy lòng:
“Võ công tử, chắc là Tô nương tử nhất thời lỡ tay, hoặc nhận nhầm người. Ngài đại nhân rộng lượng, bỏ qua cho nàng lần này đi. Để bù lại, lát nữa ta sẽ sai người mang đến cho ngài một vò rượu ngon…”
Võ công tử trừng mắt, không thể tin nổi:
“Nàng đánh ta ra nông nỗi này, mà ngươi bảo ta tha cho nàng?”
Chưởng quầy hạ giọng, ghé sát vào tai hắn ta, khẽ nói:
“Nàng là Tô Diệu Y.”
“Tô…”
Võ công tử lập tức nín bặt.
Hắn ta nhìn lại Tô Diệu Y, ánh mắt hoàn toàn thay đổi, như thể cuối cùng cũng hiểu rõ thân phận đối phương.
“Thì ra ngươi chính là Tô Diệu Y, đại tiểu thư nhà họ Cừu…”
Vừa nghiến răng nghiến lợi, hắn ta vừa vẫy tay ra hiệu cho gia nhân nhà họ Võ lui xuống. Nhưng cơn giận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thuong-xuan-y-tinh-moc-noan-duong/2745001/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.