🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khoảnh khắc yên tĩnh c.h.ế.t chóc, đám công tử ăn chơi hoàn toàn bừng tỉnh khỏi cơn mê đắm trước sắc đẹp ngắn ngủi. Xấu hổ hóa thành giận dữ, có kẻ gào lên:

“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt nào dám làm loạn ở Phong Nhạc Lâu?”

Bên ngoài nhã gian, đám người hiếu kỳ đã tụ tập đông nghịt, chỉ trỏ bàn tán về tình hình bên trong.

Võ công tử lảo đảo đứng dậy, chật vật đưa tay che trán, gằn giọng quát lớn:

“Người đâu! Bắt con điên này lại cho ta!”

Lời còn chưa dứt, gia nhân nhà họ Võ còn chưa kịp xông vào, thì đã có người khác nhanh chân hơn - chưởng quầy của Phong Nhạc Lâu.

“Hiểu lầm! Nhất định là hiểu lầm thôi!”

Chưởng quầy vội vã chạy đến bên Võ công tử, cười lấy lòng:

“Võ công tử, chắc là Tô nương tử nhất thời lỡ tay, hoặc nhận nhầm người. Ngài đại nhân rộng lượng, bỏ qua cho nàng lần này đi. Để bù lại, lát nữa ta sẽ sai người mang đến cho ngài một vò rượu ngon…”

Võ công tử trừng mắt, không thể tin nổi:

“Nàng đánh ta ra nông nỗi này, mà ngươi bảo ta tha cho nàng?”

Chưởng quầy hạ giọng, ghé sát vào tai hắn ta, khẽ nói:

“Nàng là Tô Diệu Y.”

“Tô…”

Võ công tử lập tức nín bặt.

Hắn ta nhìn lại Tô Diệu Y, ánh mắt hoàn toàn thay đổi, như thể cuối cùng cũng hiểu rõ thân phận đối phương.

“Thì ra ngươi chính là Tô Diệu Y, đại tiểu thư nhà họ Cừu…”

Vừa nghiến răng nghiến lợi, hắn ta vừa vẫy tay ra hiệu cho gia nhân nhà họ Võ lui xuống. Nhưng cơn giận của hắn ta vẫn chưa tan - giờ đây, tất cả dồn về phía Lăng Trường Phong.

“Hay lắm, Lăng Trường Phong, ngươi giờ cũng có tiền đồ đấy nhỉ? Đến mức phải trốn sau lưng một tiểu nương tử!”

Hắn ta cười lạnh, giọng đầy mỉa mai:

“Trước kia ngươi dựa vào cha mẹ, dựa vào Lăng gia. Lăng gia vừa sụp đổ, ngươi liền quay đầu nịnh bợ đại tiểu thư nhà họ Cừu. Sao? Có phải lại đang nhắm đến chuyện làm con rể nhà họ Cừu không? Đúng là đồ vô dụng, có cố cũng chẳng trèo nổi lên tường!”

Tô Diệu Y bật cười vì tức giận, cúi xuống tìm cái bình rượu đồng đỏ lăn dưới đất.

Lăng Trường Phong lập tức hiểu ý, nhanh chóng đá văng bình rượu đỏ sang một bên, cười hì hì nói:

"Quân tử chỉ nói lý, không động thủ. Mắng c.h.ế.t người ta cũng không cần đền mạng!"

Tô Diệu Y chớp mắt, khóe môi nhếch lên cao hơn.

"Cũng có lý."

Nàng đảo mắt nhìn sang tên công tử họ Võ miệng lưỡi chua ngoa, giọng điệu đầy mỉa mai:

"Ngươi tưởng cứ muốn làm rể Cừu gia là được sao? Không phải ai cũng có tư cách! Chỉ riêng gương mặt đầu trâu mặt ngựa này của ngươi đã đủ khiến người ta lắc đầu từ chối!"

Mặt Võ công tử lập tức tái xanh:

"Ngươi…"

"Hắn có thể không giỏi giang gì mấy, nhưng ít ra trời sinh gương mặt khiến người ta yêu thích. Đây chính là bản lĩnh bẩm sinh! Kinh doanh tài giỏi hay học vấn uyên thâm, mấy thứ đó có thể học được, nhưng diện mạo anh tuấn thì không! Đó là do cha mẹ ban tặng, người khác có muốn cũng không được!"

Nói đoạn, nàng nhìn sang Lăng Trường Phong, ánh mắt lấp lánh ý cười, khóe miệng hơi cong, lộ ra vẻ si mê không chút che giấu. Một màn này khiến y tim đập loạn nhịp, còn đám người đối diện thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Các ngươi biết hắn là ai, vậy cũng rõ luôn một chuyện - sớm muộn gì gia nghiệp Lăng gia cũng quay về tay hắn. Không chừng, ngay cả Cừu gia cũng sẽ là của hắn!"

Giọng nàng lạnh lẽo, khóe môi cong lên đầy ý cười trào phúng:

"Bảo hắn múa kiếm cho các ngươi? Các ngươi xứng sao?"

Cả Phong Nhạc Lâu bỗng chốc im phăng phắc. Dường như dù chỉ một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Trước mắt bao người, Tô Diệu Y kéo theo Lăng Trường Phong đường hoàng rời đi. Hai bóng người nhanh chóng hòa vào đám đông rộn ràng bên ngoài Phong Nhạc Lâu, chẳng mấy chốc đã mất hút. Nhưng tốc độ nhanh hơn cả hai người họ lại là lời đồn về hôn sự giữa Lăng gia và Cừu gia…

****

Giữa con phố vắng lặng, một chiếc xe ngựa lặng lẽ lăn bánh về phía ngoại ô.

"Bốp!"

Bên trong xe, Tô Diệu Y lập tức gạt bỏ vẻ dịu dàng lúc trước, vung cành cây vừa tiện tay mang ra từ Phong Nhạc Lâu, quật thẳng vào cánh tay Lăng Trường Phong.

Y đau đến mức kêu "A!" một tiếng, ngay lập tức thoát khỏi tâm trạng cảm kích vừa rồi, vội vã giật lấy nhánh cây sắp rơi xuống lần nữa.

"Đau!"

"Giờ mới biết đau à?"

Tô Diệu Y lại định quất thêm cái nữa, nhưng Lăng Trường Phong đã nhanh tay giữ chặt lấy cành cây.

"Vừa rồi người ta tạt cả bình rượu lên mặt ngươi, ép ngươi làm trò tiêu khiển, ngươi lại cười hề hề như thằng ngốc! Ta bảo ngươi đi bàn chuyện làm ăn, vậy mà ngươi lại chạy đến Phong Nhạc Lâu múa may cho kẻ thù mua vui? Lăng Trường Phong, ngươi là heo à?"

Lời mắng của nàng còn khó nghe hơn cả bọn Võ công tử chửi ban nãy.

Lăng Trường Phong mặt mày nhăn nhó, vội vàng nắm lấy tay Tô Diệu Y, giật lấy nhánh cây nàng đang cầm rồi ném ra ngoài xe. Y nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Đừng mắng nữa… Ta làm tất cả cũng chỉ vì kệ sách hoàng dương mộc, vì Tri Vi Đường, vì ngươi mà!”

Tô Diệu Y hất tay y ra, cười lạnh:

“Vì ta? Ngươi chỉ đang giữ thể diện cho chính mình!”

“...”

“Tám quan tiền mua một bộ kệ sách hoàng dương mộc, nghe qua đúng là nực cười thật. Nhưng suốt mấy ngày qua, ngươi đã có vô số cơ hội để hỏi ta, để nhờ ta giúp đỡ, vậy mà ngươi lại cố tình không làm!”

Càng nói, Tô Diệu Y càng thấy tức giận, chỉ cảm thấy tấm lòng của Chúc Tương hoàn toàn uổng phí:

“Đáng lẽ nên cúi đầu thì không chịu, đến lúc cần cứng rắn lại co rúm! Thà bị đám công tử ăn chơi trác táng kia nhục nhã, cũng không chịu mở miệng nhờ ta giúp. Thế nào? Cảm thấy mình là đại nam nhân, cúi đầu trước nữ tử thì quá mất mặt có phải không?”

“Không phải!”

Lăng Trường Phong lớn tiếng phản bác:

“Không phải vì ta ngại mất mặt trước nữ tử, mà vì ta không muốn bị ngươi xem thường! Ta không muốn trong mắt Tô Diệu Y, Lăng Trường Phong chỉ là một kẻ vô dụng…”

Tô Diệu Y nghẹn lời, hàng mày đẹp nhíu lại, cuối cùng im lặng tựa vào vách xe, vẻ mặt trầm tư.

Bên trong xe im lặng hồi lâu.

Lăng Trường Phong nhịn không được hỏi:

“Nếu mấy ngày trước ta thật sự đến tìm ngươi than vãn, ngươi có cho ta thêm mấy quan tiền để dự trù không?”

Tô Diệu Y mặt không cảm xúc:

“Không bao giờ có chuyện đó.”

Lăng Trường Phong chán nản:

“... Vậy thì còn gì để nói.”

"Đây là chuyện buôn bán, chứ không phải ăn xin. Ngươi không mua được kệ sách tám quan tiền? Ta sẽ mua được.”

Tô Diệu Y hít sâu một hơi, nhìn y rồi nói thẳng:

“Ngươi vốn không hợp với chuyện làm ăn, thu tay lại đi.”

“Vừa nãy chẳng phải ngươi còn nói, học thức và buôn bán đều có thể học được hay sao?”

Lăng Trường Phong hất tóc mái, ra vẻ phong lưu mà nháy mắt với nàng:

“Dù sao, anh tuấn mới là bản lĩnh thực sự.”

Tô Diệu Y híp mắt lại, chợt nghiêng người, kéo sát khoảng cách giữa hai người.

Trong khoảnh khắc, Lăng Trường Phong bỗng cứng đờ, đến thở cũng không dám mạnh.

“Gương mặt này của ngươi có thể kiếm cơm ở chỗ các chưởng quầy khác…”

Nàng cười đầy nguy hiểm:

“Nhưng ở chỗ ta, bình hoa chỉ có kết cục bị đập vỡ mà thôi.”

Lăng Trường Phong bất giác rùng mình.

Khi Tô Diệu Y cùng Lăng Trường Phong trở về tòa nhà, nàng phát hiện cửa hông dẫn vào viện thứ đã bị khóa lại, không rõ là do ai làm. Bất đắc dĩ, nàng đành cùng Lăng Trường Phong đi qua cửa chính, băng qua chủ viện.

Chủ viện yên ắng lạ thường. Không biết Dung Giới đã về hay chưa, nhưng để tránh làm phiền người trong phòng chính, Tô Diệu Y vẫn cẩn thận giữ bước chân nhẹ nhàng.

Nhưng nàng không ngờ rằng, ngay khi định cùng Lăng Trường Phong tách ra, rẽ vào hành lang dẫn đến viện thứ, sân viện bỗng nhiên sáng rực lên.

"Về rồi.”

Một giọng nói trầm thấp, bình thản nhưng khó dò cảm xúc vang lên từ trong viện.

Tô Diệu Y giật mình, theo ánh mắt của Lăng Trường Phong nhìn lại. Chỉ thấy sân viện vừa nãy còn tối om, giờ đã rực rỡ dưới ánh đèn từ nhà chính. Dưới gốc cây trong sân, Dung Giới khoác trường bào trắng, an nhiên ngồi đó, trông như đã đợi từ lâu.

Ánh mắt hắn bình tĩnh lướt qua hai người, sắc bén như một lưỡi d.a.o mỏng, thoáng qua tưởng như vô hại, nhưng để lại dấu vết chẳng dễ gì xóa đi.

Lăng Trường Phong chợt thấy da đầu tê dại, nhíu mày nói:

“Nửa đêm nửa hôm, ngươi ăn mặc như u linh, ngồi canh ở đây định dọa ai vậy?”

Dung Giới vẫn lặng lẽ nhìn Tô Diệu Y, khóe môi thoáng cong nhẹ:

“Tất nhiên là để chúc mừng hai người các ngươi.”

“...”

“Nghe nói hôm nay ở Phong Nhạc Lâu có một màn ‘mỹ nhân cứu anh hùng’ đặc sắc hơn cả kịch trên sân khấu. Đáng tiếc ta không có mặt, không thể tận mắt thưởng thức. Đại tiểu thư định khi nào thu xếp cho Lăng thiếu gia nhập gia ở rể? Ta làm huynh trưởng, cũng phải sớm chuẩn bị lễ mừng cho chu đáo.”

Dù biết mình không cần phải giải thích với Dung Giới, nhưng Tô Diệu Y hiểu rõ đạo lý “giặc cùng đường chớ truy sát.”

Để tránh màn bắt gian náo loạn do dàn dựng ở Từ Ấu Trang thực sự diễn ra, nàng liền khẽ lùi một bước, kéo giãn khoảng cách với Lăng Trường Phong:

“Chỉ là tình thế ép buộc, thuận miệng ứng phó mà thôi. Còn chuyện nhập gia ở rể gì đó, hoàn toàn không có.”

Dung Giới lúc này mới thu lại ánh mắt, lướt nhìn Lăng Trường Phong một cái, nhàn nhạt nói:

“Thì ra không phải thật à?”

“Đương nhiên là không!”

Lăng Trường Phong lập tức phản bác. Dù ban đầu y cũng chẳng dám coi lời nói của Tô Diệu Y là thật, nhưng khi nàng dứt khoát phủ nhận như vậy, vẫn không khỏi có chút hụt hẫng trong lòng.

Lăng Trường Phong nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây họa.

Y vốn định chờ đến đêm khuya yên tĩnh, lặng lẽ hồi tưởng lại khoảnh khắc được Tô Diệu Y bảo vệ, để cảm giác rung động ấy tự do chạy loạn trong lòng như một con nai nhỏ. Nhưng giờ đây, bị Dung Giới chọc giận một phen, y bỗng nhiên cảm thấy loại ngọt ngào này phải được chia sẻ.

“Đúng là tình thế bắt buộc mà thôi! Cái tên họ Võ hỗn xược kia ép ta múa kiếm mua vui, coi ta như trò tiêu khiển. Ngay tại thời khắc đoạn giao thứ hổ, Diệu Y đã đạp cửa xông vào, trực tiếp cầm cả vò rượu đập thẳng lên đầu hắn! Diệu Y nói, kiếm của ta là kiếm của bậc hào kiệt, phải dùng để trừ hại cho dân, trừng trị kẻ ác, há có thể để bọn họ sỉ nhục như vậy!”

Tô Diệu Y trợn mắt, không tin nổi mà nhìn chằm chằm Lăng Trường Phong.

Dù lời y kể có phần hợp với phong cách của nàng, nhưng từ bao giờ nàng đã nói ra mấy câu đầy chính khí như vậy?

Quan trọng hơn, với trình độ học thức của Lăng Trường Phong, ngay cả điển tích “đoạn giao thứ hổ”* e là y cũng chưa từng nghe qua, huống hồ gì là dùng đúng ngữ cảnh như vậy.

*Đoạn giao thứ hổ: Ngàn cân treo sợi tóc.

Trong thoáng chốc, Tô Diệu Y thậm chí còn nghi ngờ bản thân có phải đã mất trí nhớ, ở Phong Nhạc Lâu lỡ miệng nói ra điều gì đó mà chính mình cũng không nhớ rõ…

Dung Giới cũng có suy nghĩ tương tự, sắc mặt vừa dịu đi đôi chút lại lập tức trầm xuống.

Hắn cười lạnh, giọng nói sắc bén không chút che giấu:

“Một nam nhân thân cao bảy thước, bị người ta sỉ nhục lại không đủ sức phản kháng. Không biết xấu hổ thì thôi, lại còn hùng hồn kể lể, lấy đó làm vinh?”

Không biết liêm sỉ.

Dung Giới cố gắng nhẫn nhịn, mới miễn cưỡng đè xuống bốn chữ mất phong độ này, không buột miệng nói ra.

“...”

Nụ cười trên mặt Lăng Trường Phong cứng đờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Y quay sang nhìn Tô Diệu Y, bắt đầu lớn giọng:

“Mặc kệ thế nào, tối nay ở Phong Nhạc Lâu có biết bao nhiêu người chứng kiến, ai ai cũng đều nghe rõ thấy rõ! Đến sáng mai, toàn bộ Biện Kinh đều sẽ biết ta sắp làm phu quân của ngươi, ngươi bây giờ lại muốn phủi sạch quan hệ sao? Tô Diệu Y, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!”

“...”

Tô Diệu Y lườm Lăng Trường Phong một cái sắc bén như dao, vừa cười vừa nghiến răng nhả từng chữ:

“Ngươi yên phận một chút cho ta.”

Trước có ánh mắt lạnh lùng của Dung Giới, sau lại là ánh nhìn ai oán của Lăng Trường Phong, khiến toàn thân nàng nổi da gà. Không muốn nán lại trong sân thêm nữa, nàng giả vờ ngáp dài, buông một câu than mệt rồi vội vã chạy về viện của mình, trốn mất dạng.

Chỉ còn lại hai nam nhân đứng nguyên tại chỗ, giằng co trong im lặng.

“Ngay đến tám quan tiền cùng một vụ mua bán nhỏ cũng không giải quyết xong, lại còn muốn nàng tự mình ra mặt giúp ngươi thoát thân. Lăng Trường Phong, ngươi không giúp được nàng, ngược lại còn khiến nàng thêm phiền phức.”

Một câu đánh trúng ngay nỗi đau của Lăng Trường Phong.

Nhưng đứng trước tình địch, y không thể để bản thân yếu thế. Cố nén sự bực bội, y ném lại một câu:

“Liên quan gì đến ngươi!”

Nói xong, liền có chút chật vật mà xoay người bỏ đi.

“Hay là ta cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội?”

Dung Giới bỗng nhiên lên tiếng gọi lại.

Lăng Trường Phong khựng bước, kinh ngạc quay đầu, nhíu mày như thể vừa nghe được điều gì hết sức hoang đường.

“Ngươi nói cái gì?”

“Hiện tại, nạn tham ô hối lộ trong thành Biện Kinh đang tràn lan. Ta cần một người mà không ai ngờ tới, giúp ta âm thầm điều tra, thu thập chứng cứ thực tế.”

Lăng Trường Phong như nghe được chuyện cười, chỉ tay vào chính mình, nhướn mày nói:

“Một kẻ không ai ngờ tới? Ta á? Cái này mà tính là lập công chuộc tội? Chẳng khác nào ta giúp ngươi mà lại mất điểm trong mắt Tô Diệu Y. Ngươi bị bệnh đấy à?”

“Gián viện chỉ có thể dâng tấu chương tố cáo, còn Ngự Sử Đài mới có quyền điều tra xác thực.”

Dung Giới nói tiếp, giọng điệu không chút d.a.o động, hoàn toàn phớt lờ câu chửi của Lăng Trường Phong.

“Nhưng suốt những năm gần đây, tất cả các tấu chương buộc tội tham ô, dù có được trình thẳng lên Thánh Thượng, thì cũng vì Ngự Sử Đài tra xét không đủ chứng cứ mà bị ném sang một bên, nhẹ nhàng cho qua chuyện, chẳng giải quyết được gì. Nếu thực sự muốn quét sạch bọn tham quan, nhất định không thể trông chờ vào Ngự Sử Đài nữa.”

Dung Giới dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Lăng Trường Phong.

“Có quá nhiều người đang dõi theo từng cử động của ta, ta chỉ có thể mượn tay kẻ khác.”

Lăng Trường Phong mất vài giây mới phản ứng lại, sau đó cười khẩy:

“Nhưng ta không có lý do gì để giúp ngươi cả! Quan hệ giữa chúng ta ngươi còn chưa rõ ràng sao? Tại sao ta phải vì ngươi mà làm việc?”

Dung Giới không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy từ trong tay áo ra một món đồ nhỏ, không rõ hình dáng, rồi tùy tiện ném cho Lăng Trường Phong.

Lăng Trường Phong bán tín bán nghi đón lấy, cúi đầu nhìn kỹ, sắc mặt lập tức thay đổi. Y ngẩng phắt lên, nhìn Dung Giới đầy kinh ngạc:

"Cái này...?"

Dung Giới vẫn điềm nhiên quan sát hắn, chậm rãi hỏi:

"Bây giờ thì sao?"

Chỉ sau một chén trà nhỏ, Lăng Trường Phong mang vẻ mặt trĩu nặng suy tư mà trở về viện của mình.

Dung Giới cũng đứng dậy rời đi. Khuyết Vân từ trong bóng tối bước ra, giọng đầy lo lắng:

"Chuyện quan trọng thế này, công tử lại giao cho Lăng Trường Phong sao? Chi bằng để ta đi làm thì hơn..."

Dung Giới bình thản đáp:

"Ngươi là tâm phúc của ta, thân phận cũng nhạy cảm không kém. Nếu đích thân ra mặt, e là sẽ khiến bọn chúng cảnh giác."

"Nhưng cũng không thể giao cho Lăng Trường Phong! Hắn quá mức lỗ mãng, chẳng đáng tin chút nào. Chúng ta có thể làm như lần trước, thuê người bên ngoài điều tra..."

"Hắn tuy không thông minh, nhưng được cái phẩm hạnh đoan chính, xem trọng nghĩa khí. Điều tra vụ tham ô này, năng lực là chuyện thứ yếu, lòng trung nghĩa mới là quan trọng nhất. So với việc tin vào những kẻ ngoài kia không rõ lai lịch, ta thà đặt cược vào Lăng Trường Phong."

Khuyết Vân nghẹn lời, lặng lẽ quan sát Dung Giới một lúc lâu. Trong thoáng chốc, y không rõ rốt cuộc công tử nhà mình đang khen ngợi hay chê bai Lăng Trường Phong nữa.

Dung Giới dừng bước khi về đến sân, liếc mắt nhìn bức tường ngăn cách hai gian viện, khóe môi hơi nhếch lên, chậm rãi nói:

"Hơn nữa... cho hắn chút việc để làm, đỡ để hắn cứ một lòng một dạ muốn làm rể nhà Cừu gia."

"..."

Biểu cảm của Khuyết Vân lập tức thay đổi, ánh mắt sáng bừng như vừa ngộ ra điều gì.

Hóa ra, mọi chuyện trước đó chỉ là phụ, đây mới là lý do quan trọng nhất!

Tô Diệu Y hoàn toàn không hay biết gì về thỏa thuận giữa Dung Giới và Lăng Trường Phong. Nàng chỉ biết rằng sau đêm đó, Lăng Trường Phong bỗng nhiên trở nên bận rộn lén lút, chẳng rõ đang lo chuyện gì.

Y không còn chạy đến nịnh nọt, Tô Diệu Y lại thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Nàng tự mình đến Bạch Quả Hẻm, cẩn thận chọn lựa trong số ba nhà thợ mộc, cuối cùng quyết định giao công việc cho một người. Và tất nhiên, nàng vẫn giữ nguyên con số khiến cả Bạch Quả Hẻm phải đau đầu - "tám quan tiền."

Nhưng không chỉ có vậy. Nàng còn yêu cầu người thợ mộc phải khắc rõ tên mình và tên xưởng mộc lên phần dễ thấy nhất của kệ sách, để bất cứ ai bước vào Tri Vi Đường cũng lập tức nhận ra nó do ai chế tác. Chưa dừng lại ở đó, nàng còn hứa sẽ đích thân viết một bài quảng bá cho xưởng mộc, đăng trên tờ tiểu báo.

Từ sau vụ lùm xùm của Từ Ấu Trang, danh tiếng của tiểu báo tăng lên vùn vụt. Giờ đây, nếu dành hẳn một bài để ca ngợi tay nghề của một người thợ mộc, chẳng khác nào đưa hắn ta lên hàng danh gia. Có khi sau này, người ta còn kháo nhau rằng hắn ta "nổi danh thiên hạ" cũng nên!

Người thợ mộc vui vẻ nhận lấy tám quan tiền, đích thân tiễn Tô Diệu Y ra khỏi Bạch Quả Hẻm, không quên rối rít cam đoan:

"Đại tiểu thư cứ yên tâm, ta nhất định sẽ làm thật tốt bộ kệ sách hoàng dương mộc này!"

Buổi tối, khi trở về, Tô Diệu Y hào hứng kể lại chuyện này cho Lăng Trường Phong.

Y thoáng sững người, rồi ngay lập tức bĩu môi, lớn tiếng phản đối:

"Ngươi gian lận! Lúc trước đâu có nói là còn cho người ta thêm mấy cái lợi ích đó!"

Tô Diệu Y bật cười, thản nhiên đáp:

"Lấy vật đổi vật là hình thức giao dịch cổ xưa nhất. Ngay cả chuyện này mà cũng không nghĩ ra, còn định làm buôn bán gì nữa?"

Lăng Trường Phong tức tối, định cãi lại, nhưng ánh mắt bỗng lướt qua vai Tô Diệu Y, nhìn về phía sau nàng. Đột nhiên, y im bặt.

Thấy lạ, Tô Diệu Y quay đầu lại, liền trông thấy Dung Giới vừa từ Gián viện trở về, cả người phong trần mệt mỏi.

Lăng Trường Phong lập tức lao đến, vẻ mặt có chút vội vàng:

"Ngươi trở về đúng lúc lắm, ta có chuyện muốn nói!"

Dung Giới lướt nhìn Tô Diệu Y một cái, rồi dời mắt đi:

"Đi thư phòng."

Tô Diệu Y: "?"

Nàng tròn mắt nhìn bóng hai người khuất dần, đầy thắc mắc quay sang hỏi Khuyết Vân:

"Từ khi nào quan hệ của hai người đó lại tốt đến vậy?"

Khuyết Vân gượng cười:

"Ở chung dưới một mái hiên, ngày nào cũng chạm mặt, quan hệ dần hòa hoãn cũng là lẽ thường mà."

Tô Diệu Y khẽ nhíu mày, cảm giác có chút kỳ quái.

Trực giác mách bảo nàng rằng giữa Lăng Trường Phong và Dung Giới nhất định có chuyện gì đó đang che giấu mình. Nhưng nàng không có tâm tư truy cứu, bởi Tri Vi Đường vẫn còn bao việc phải lo.

Ba ngày trước thời hạn dự kiến, bộ kệ sách hoàng dương mộc đã hoàn thành, được nhóm thợ khéo léo chuyển vào Tri Vi Đường. Cùng lúc đó, công tác tân trang cửa tiệm cũng gần như đã xong xuôi.

Cùng lúc đó, các thợ khắc ấn đều tập trung đầy đủ. Tô Diệu Y dùng số tiền còn lại thuê một tòa nhà ở ngoại thành Biện Kinh, thiết lập thành một xưởng khắc ấn chuyên nghiệp, tách biệt hoàn toàn với mặt tiền cửa hiệu.

Ngay ngày đầu tiên khi đội ngũ thợ khắc ấn đầy đủ, Tô Diệu Y liền giao bản khắc của 《Nghiệt Hải Kính Hoa》 tập ba cho họ, đồng thời chuyển giao một xấp bản thảo cho thợ điêu khắc.

Nhóm thợ khắc ấn hăng hái làm việc, trong khi thợ điêu khắc nhìn xấp bản thảo với những câu thơ kỳ quái, có phần ngỡ ngàng: "Tô lão bản, thật sự muốn khắc những thứ này sao? Nếu in ấn ra rồi đem đi bán liệu có thể giữ được danh tiếng của Tri Vi Đường không?"

Tô Diệu Y xoa xoa huyệt Thái Dương.

Thực tế, trước kia ở Lâu huyện, nàng cũng đã từng gặp một vài thổ tài chủ, tuy ít đọc sách nhưng lại thích bắt chước văn vẻ, kết giao với văn sĩ, và nhờ vậy, tự mình bỏ tiền ra tìm tiệm sách, khắc những cuốn tự truyện cho mình.

Tô Tích Ngọc thì thanh cao, không thích loại kinh doanh nịnh hót, lấy lòng như vậy, nhưng dân chúng ở phố đông lại rất thích. Tô Diệu Y đã hỏi thăm, những cuốn tự truyện khắc ấn ở phố đông thường không được bán tại tiệm sách, mà thường được giao cho các thổ tài chủ, để họ tặng cho người khác hoặc giữ trong nhà để giữ thể diện.

Vì vậy, cách làm với đám công tử thế gia này, đại khái cũng sẽ dùng chiêu thức tương tự, sao cho không ảnh hưởng đến danh tiếng của Tri Vi Đường.

"Trước tiên cứ khắc gỗ, đến lúc đó chỉ cần in ấn ra vài bản là được."

Tô Diệu Y tính toán trong lòng và phân phó.

Chẳng mấy chốc, ngày khai trương của Tri Vi Đường đã đến.

Khu Châu Kiều này vốn không thiếu khách, hơn nữa danh tiếng của Tri Vi Đường đã sớm được truyền đi khắp Biện Kinh, vì thế ngày khai trương đã thu hút không ít người. Một số đến vì Tri Vi Đường có những tiện ích đặc biệt, một số khác thì đến vì danh tiếng của 《Nghiệt Hải Kính Hoa》, còn có những người chỉ đơn giản nghe thấy tin đồn từ Cừu gia và Từ Ấu Trang, họ tò mò đến xem náo nhiệt.

Trong khi buôn bán rộn ràng, bên ngoài, Tô Diệu Y cũng nhận được nhiều quà tặng từ các thương hộ, trong đó nổi bật nhất là Cừu gia. Mặc dù món quà chỉ là cây kim chi thụ ba thước cao, nhưng lại có một đội ngũ lớn đi cùng, khuấy động cả Biện Kinh, kéo theo rất nhiều người hiếu kỳ.

Tân quản sự dẫn đầu đội ngũ rực rỡ đi giữa đám đông, phía trước giơ cao tấm biển viết "Tri Vi Đường hôm nay khai trương,” thỉnh thoảng lại hô vang. Nhờ vậy, một đám đông người biết chuyện đã vây quanh và bàn tán xôn xao.

"Tri Vi Đường khai trương, Cừu gia dạo phố, sao lại thế này? Tú nương làm áo cưới, còn người khác bận việc? Nếu không biết, cứ ngỡ Tri Vi Đường là tiệm sách của Cừu gia đấy."

"Chủ nhân Tri Vi Đường là kế nữ của Cừu đại lão gia, tính ra thì sách này hẳn có phần của Cừu gia rồi."

“Gì chứ, chỉ là kế nữ mà thôi, có thể xem như người một nhà sao? Huống hồ Cừu phu nhân đâu có ra nhận nàng là con? Cừu Thứ ở đây tỏ ra ân cần gì chứ? Ta thấy, Cừu Thứ hành động kỳ quặc như vậy, chắc là vì chuyện của Từ Ấu Trang!”

“Vậy chẳng phải ông ta nên hận Tri Vi Đường sao? Sao lại còn huyên náo đến vậy để làm ầm lên với Tri Vi Đường?”

“Ngươi hiểu gì chứ, ông ta càng la lớn, càng muốn thể hiện mình chẳng có vấn đề gì, đó là cách ông ta nói với mọi người rằng, chuyện của Giá Phong huyện với Từ Ấu Trang là ngoại lệ, ông ta không sợ người ta truyền tai nhau chuyện này đâu...”

Mọi người xung quanh chỉ trỏ bàn tán, Tô Diệu Y vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tiếp tục cất quà từ Cừu gia đi, xoay người trở về tiệm sách. Tân quản gia theo sát phía sau, cũng theo đó bước vào cửa tiệm, lẫn vào đám đông ồn ào.

“Đại tiểu thư...”

Nhớ lại lời dặn của Cừu Thứ, ông ta dừng một chút, rồi vội vã sửa lời: "Tô lão bản, lão gia nhà ta muốn mời ngài đến Cừu phủ ngồi chơi một lát.”

“Vì sao?”

Tô Diệu Y ôm chậu cây sinh kim thụ, tìm một chỗ thích hợp để đặt cây, điều chỉnh một chút cho đúng góc độ rồi mới hỏi lại: "Vì sao lại nhất định phải ta đến Cừu phủ?”

“Tất nhiên là vì phu nhân…”

“Bất luận là ai!”

Tô Diệu Y đột nhiên quay lại nhìn ông ta, giọng cứng rắn cắt ngang lời nói của quản gia: "Nếu muốn gặp ta, thì cứ đến Tri Vi Đường. Nếu người đó không đến, thì đừng có lo lắng cho ta, không cần tốn công!”

Tân quản gia ngây người.

Nhận thấy mình phản ứng hơi quá mức, Tô Diệu Y liếc mắt một cái, mặt nghiêm lại, lạnh lùng nói:

“Hoàng đế không vội, thái giám cũng chẳng cần.”

Nói xong, nàng phẩy tay áo rồi bỏ đi.

Quản gia mặt xám xịt ra khỏi Tri Vi Đường, mang theo đám người đến dạo phố đội ngũ rời đi. Sau khi qua Châu Kiều, đoàn người tiếp tục tiến về phía trước. Tân quản gia lại rẽ vào một con hẻm nhỏ, dừng lại trước một chiếc xe ngựa, rồi nhỏ giọng báo lại một năm một mười mọi chuyện cho người trong xe.

“Đã hiểu.”

Bên trong xe ngựa, Cừu Thứ nhíu mày, buông màn xe xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Đinh Lan đang ngồi bên cạnh.

Ngu Đinh Lan cúi nhẹ đầu, lông mi rũ xuống, che đi phần ánh sáng mỏng manh trên gương mặt.

Tô Diệu Y kế thừa hoàn hảo dung mạo của mẫu thân, vừa nhìn qua đã thấy giống hệt Ngu Đinh Lan đến sáu bảy phần, nhưng thần thái của hai người lại khác biệt rất xa. Nếu như Tô Diệu Y luôn tràn đầy sức sống, tươi sáng rạng rỡ thì Ngu Đinh Lan lại có vẻ mặt lạnh lùng, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, khiến người ta cảm thấy một khoảng cách khó thể vượt qua.

"Con bé vẫn muốn gặp nàng, chỉ là không muốn cúi đầu mà thôi."

Cừu Thứ do dự, rồi thử mở lời:

"Đinh Lan, nếu nàng muốn đến Tri Vi Đường, ta có thể sắp xếp..."

Ngu Đinh Lan đáp lại bằng giọng điệu lạnh nhạt, nhưng vô cùng kiên định:

"Gặp rồi thì sao? Thật ra, con bé nói đúng, chàng không nên can thiệp vào chuyện của ta và con bé, cũng đừng quá thân thiện với nó. Như hôm nay, rầm rộ như vậy, thật sự là quá mức."

Cừu Thứ không đồng ý:

"Diệu Y là một cô nương tốt, chỉ cần nàng chịu cúi đầu, quan hệ giữa hai người sẽ sớm hòa hợp thôi..."

Ngu Đinh Lan lắc đầu:

"Nó có khúc mắc trong lòng. Dù ta đối xử tốt như thế nào, chỉ cần khúc mắc đó chưa giải quyết được, thì mọi thứ cũng chỉ là vô ích. Nhưng chàng cũng biết, ta không thể nói cho nó biết lý do vì sao ta không thể buông bỏ được."

Cừu Thứ ngẩn người, sắc mặt có chút buồn bã.

"Ta chỉ có thể đi một con đường. Nếu lúc trước ta đã chọn chàng, bỏ rơi con bé, vậy con đường này chỉ có thể đi đến cùng, không thể mải lo nghĩ về những thứ khác, cũng không thể hy vọng có thể sửa chữa được."

Ngu Đinh Lan ngước mắt nhìn ông ta, đáy mắt lạnh lẽo bỗng nhiên lấp lóe một tia gợn sóng.

"Nếu đã cắt đứt, thì không thể quay đầu, không thể tiếp tục vọng tưởng."

Cả không gian bỗng chốc im lặng, Cừu Thứ cảm thấy nghẹn lời, không thể phản bác.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.