Tô Diệu Y khẽ hít một hơi, bất giác buông rơi quạt, mắt trợn tròn:
“Dung Cửu An!”
Dung Giới coi như không nghe thấy sự tức giận của nàng, chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại:
“Rốt cuộc ngươi làm thế nào mà thuyết phục được Tề Chi Viễn? Ngươi đã nói gì với ông ta?”
Tô Diệu Y cũng không giấu giếm nữa, thẳng thắn đáp:
“Ta nói muốn dùng toàn bộ tiền nhuận bút từ thi tập của Tề công tử lần này để xây một thư xá ở vùng đất hoang Hà Châu.”
“Thư xá?”
“Đúng vậy, là nơi bất kỳ ai cũng có thể vào đọc sách mà không tốn một xu. Giống như Từ Ấu Trang của Cừu Thứ, chỉ mong giúp đời cứu người, để những kẻ thuộc tầng lớp thấp bé - tiểu thương, ăn mày - cũng có cơ hội đọc sách, có chí mà lập thân.”
Dung Giới thoáng ngạc nhiên:
“Tề Chi Viễn là hạng người tham tài vô nghĩa, sao có thể đồng ý làm chuyện này?”
“Trước đây thì có lẽ không, nhưng ta đã tìm hiểu, gần hai năm nay ông ta luôn phiền lòng vì con trai mình không thể nhập sĩ. Tề công tử tài học kém, khoa cử vô vọng, nhưng nếu lần này có thể nhân cơ hội mở thư xá, ban đức cho thi nhân, tiếng thơm truyền xa, sang năm muốn vào Thái Học nghị luận sẽ có lợi thế không nhỏ.”
Tô Diệu Y ngừng một chút, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Còn một câu nữa, ta cũng đã nói với Tề đại nhân. Càng lúc thuận lợi, càng phải nghĩ đến đường lui…”
Dung Giới trầm ngâm một lát, rồi khẽ gật đầu:
“Cho nên Tề Chi Viễn mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thuong-xuan-y-tinh-moc-noan-duong/2745006/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.