4. Có lẽ bị ta làm t ứ c đến run rẩy, sắc mặt của đích tỷ xanh mét rồi lại tái nhợt, môi khẽ run. Thấy ta giống như còn định nói tiếp, Thẩm ma ma liền lên giọng quát: “Là vương gia ban thưởng cho trắc phi nương nương!” “Ngươi chỉ là một thiếp thất theo hầu gả vào phủ, lấy đâu ra nhận thưởng? Hôm qua ngươi không ở trước mặt nương nương hầu hạ, hôm nay còn dám t r ơ t r ẽ n đến đây đòi tiền?!” Đám nha hoàn, bà tử đều cúi đầu không dám nói gì. Ta chỉ mỉm cười. Phủ Tấn vương gia sản đồ sộ như vậy, vương gia nạp thiếp, sao lại không có phần thưởng? Chỉ vì ta và tỷ tỷ cùng ngày vào phủ, không hầu hạ nàng ta thì không lấy được một xu nào sao? Hóa ra việc Tấn Vương nạp ta cũng phải xem sắc mặt của đích tỷ à? Ta cố để nước mắt lưng tròng, ngượng ngùng nói: “Nhưng... nhưng hôm nay là ngày vui, nô tỳ trong viện của muội cũng mong nhận chút hỷ lộc.” “Ta không cần bổng lộc hàng tháng nữa, nhường hết cho tỷ. Xin đừng vì ta hầu hạ không chu đáo mà phạt các nô tỳ.” Kiếp trước đích tỷ đã mất bao công đóng vai người tốt, bây giờ ta cũng không tiếc vài giọt nước mắt này. Bấy nhiêu người đang nhìn, nếu nàng ta không ban thưởng thì không giữ được lòng trung thành của đám người hầu, thậm chí còn bị nghi ngờ là h à k h ắ c với thứ muội. Đích tỷ vốn không phải kẻ ngốc, dù có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-nu-nang-ay-muon-tranh-sung/2166315/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.