Nghe cô cô kể, đêm trừ tịch năm Long Đức thứ mười sáu, bà ấy đặc biệt cho phép các mệnh phụ bên ngoài được vào cung thăm con gái mình vào buổi sáng. Lý Tĩnh Huy biết được, liền ở điện Lan Lâm ngóng trông mẫu thân của mình, từ sáng sớm chờ đến tận nửa đêm nhưng đến lúc tiếng trống điểm giờ báo hiệu giao thừa vang lên, cũng không đợi được mẫu thân vào cung thăm nàng ta.
Sáng mồng một, nàng ta không nhịn được, sai cung nữ đến phủ Thừa tướng đòi một lời giải thích. Nào ngờ, phụ mẫu nàng ta lại chẳng buồn giữ chút thể diện nào cho nàng ta, chỉ sai cung nữ quay về nói với Lý Tĩnh Huy: “Mẫu thân ngươi là phu nhân Thừa tướng, những ngày lễ Tết sao có thể rảnh rỗi vào cung thăm một Tài nhân tầm thường.”
Sau khi cung nữ kia quay trở về điện Lan Lâm, Lý Tĩnh Huy liền đổ bệnh, mê man suốt mấy ngày, trong miệng vẫn luôn gọi “mẫu thân”. Đến cả cô cô cũng không nhịn được, phải đích thân đến thăm nàng ta, còn phủ Thừa tướng lại giống như chưa từng có người con gái này, không hề có chút nào động lòng.
Ngày hai mươi tháng Giêng năm Long Đức thứ mười bảy, Đỗ Tiệp dư sinh hạ một Hoàng tử tại điện Chiêu Dương, đứa trẻ trắng trẻo bụ bẫm, tiếng khóc vang dội, Hoàng thượng vô cùng vui mừng, lập tức sắc phong Đỗ Tiệp dư làm Đỗ Chiêu Nghi, ban thưởng vô số. Cuối tháng Giêng, Hoàng thượng lại đích thân chọn tên “Hồng” cho Tam hoàng tử.
Sự ra đời của Minh Hồng cuối cùng đã xóa bỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-binh-sinh-tham-luc-vu/2759854/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.