Thế nhưng dù ta nói thế nào Minh Diễn cũng không chịu gật đầu. Ta chưa bao giờ nhìn thấy chàng khóc nhiều đến vậy, đôi mắt chàng chứa đầy nỗi bi ai như những lưỡi dao sắc nhọn, từng nhát từng nhát, cứa vào trái tim vốn đã mong manh rách nát của ta, khiến nó tơi tả, đau đớn không sao kể xiết.
“Uyển Nhi, Tiểu Diễn cầu xin nàng, cầu xin nàng đừng đi. Là do ta vô dụng, tất cả là lỗi của ta, nhưng Uyển Nhi, nàng đừng bỏ ta lại.”
Nhìn khuôn mặt đầy tuyệt vọng của Minh Diễn, tim ta đau đớn đến mức không thở nổi nhưng vẫn cố gắng gượng lên, dịu giọng dỗ dành chàng:
“Không sao đâu, chỉ là về Hầu phủ ở vài ngày thôi. Đợi sau này tình hình yên ổn rồi, Tiểu Diễn có thể lại đến đón ta về.”
“Uyển Nhi, ta sợ lắm, ta thật sự chưa từng sợ hãi đến thế. Ta sợ nàng đi rồi sẽ không quay về nữa. Nàng mới vào Đông cung chưa đầy hai năm, vì sao lại sắp phải rời xa ta nhanh đến vậy...”
Nghe đến đó, ta không sao kìm nổi giọt lệ, ngã sụp vào lòng Minh Diễn, cùng chàng rơi nước mắt. Đêm ở Đông Cung luôn dài đằng đẵng như thế, dường như bao nhiêu nước mắt cũng có thể rơi cạn trong màn đêm này.
Minh Diễn nói, chàng rất sợ, thật sự rất sợ những ngày tháng không có ta bên cạnh sẽ xảy ra bất trắc. Nếu thật sự không thể gặp lại ta nữa thì cả đời này chàng cũng sẽ không bao giờ có thể thoát ra được khỏi ký ức của năm đó.
Ta chỉ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-binh-sinh-tham-luc-vu/2759859/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.