🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

36

Đỗ Chiêu nghi kia cũng là ngươi thông minh, mặc dù hiếm khi có dịp gặp được Hoàng thượng nhưng lại không vội vàng đi cáo trạng, chỉ hỏi han thêm vài câu về chuyện ăn ở sinh hoạt của Minh Nhuận. Cuối cùng, vẫn là Minh Hồng không chịu nổi khi nhìn thấy mẫu phi của mình phải chịu oan khuất như thế. Khi Hoàng thượng hỏi, cậu bé mới lên tiếng kể hết những hành vi tàn nhẫn của Lý Tĩnh Huy ngày hôm đó.

Trong lòng Hoàng thượng vẫn còn thiên vị Lý Tĩnh Huy, mặc dù nàng ta ra tay tàn nhẫn như vậy nhưng cùng lắm cũng chỉ thu hồi quyền hỗ trợ quản lý lục cung, phạt bổng lộc trong nửa năm là xong chuyện.

Cô cô của ta vẫn còn bệnh, thân thể chưa thấy chuyển biến tốt, không thể phân tâm xử lý việc hậu cung. Hoàng thượng muốn an ủi Đỗ Chiêu nghi, liền tấn phong nàng ta làm Hiền phi, thay mặt quản lý lục cung.

Sau khi Đỗ Hiền phi chấp chưởng hậu cung, thường dẫn con gái nhỏ mà ta sinh ra đến gặp Hoàng thượng. Ngay từ lần đầu gặp người cháu gái này, Hoàng thượng đã vô cùng thương yêu, thường ôm con bé ngồi trên đầu gối, chơi đùa cùng con bé. Chẳng bao lâu sau, Hoàng thượng còn đích thân ban tên cho con bé là “Nguyệt Cơ”.

Khi Nguyệt Cơ tròn một tuổi, Hoàng thượng hạ chỉ, phong Minh Nguyệt Cơ làm Công chúa, còn bãi triều một ngày, dành cả ngày chơi đùa với Nguyệt Cơ.

Theo lời Thấu Vân kể, Nguyệt Cơ đã biết nói chuyện, tuy thân hình nhỏ bé nhưng lại vô cùng lanh lợi, bây giờ đã thuộc được vài bài thơ ngắn. Con bé biết Hoàng tổ mẫu thân thể không tốt, nên thường bảo Đỗ Hiền phi dẫn mình đến thăm. Chỉ vì cô cô từng nói với con bé, nếu Hoàng tổ mẫu thường xuyên nhìn thấy Nguyệt Cơ, bệnh sẽ nhanh khỏi hơn.

Hoàng thượng và Hoàng hậu đều yêu thương vị tiểu Công chúa này khác thường.

Mùng một tháng Giêng năm Long Đức thứ hai mươi hai, Minh Diễn dẫn theo Nguyệt Cơ đến chúc Tết Hoàng thượng. Nguyệt Cơ ngồi trên đầu gối của Hoàng tổ phụ, đọc thuộc một bài thơ “Khải Phong”. Hoàng thượng nghe xong, nghĩ đến cảnh Công chúa vừa sinh ra đã phải rời xa mẫu thân, trong lòng có chút không nỡ, liền hạ chỉ cho Quảng Dương Hầu phủ, sau Tết Nguyên Tiêu, đưa Vệ Lương đệ trở về Đông cung.

Chỉ dụ này truyền đến Hầu phủ, ta vui mừng đến rơi nước mắt. Sau hơn năm trăm ngày đêm xa cách Minh Diễn và Nguyệt Cơ, cuối cùng, ta lại được bước qua cánh cửa lớn của Đông cung một lần nữa.

Vừa vào đến Thiên điện, ta đã nhìn thấy Minh Diễn đang bế Nguyệt Cơ đứng bên cửa sổ. Nỗi nhớ nhung mà ta đã cố gắng kìm nén suốt hơn năm trăm ngày đêm, giờ phút này, hóa thành nước mắt tuôn trào. Ta đi một đoạn, nước mắt cũng rơi theo từng bước chân.

Nguyệt Cơ đã lớn rồi, trên người mặc bộ quần áo mùa đông mà ta từng tự tay may cho con bé, gấm lụa đỏ thẫm càng làm nổi bật dáng vẻ nhỏ nhắn, đáng yêu của con bé. Nguyệt Cơ rúc trong lòng Minh Diễn, nhìn ta khóc mãi không ngừng, có vẻ hơi sợ hãi, quay đầu vùi mặt vào lòng Minh Diễn.

Minh Diễn có chút lo lắng, nhỏ giọng dỗ dành Nguyệt Cơ:

“Nguyệt Nhi, mẫu thân của con trở về rồi, con quay lại, nhìn mẫu thân một chút có được không?”

Ta biết mình thất thố, khiến con gái sợ, vội vàng quỳ một gối xuống đất, cố gắng kìm nén nước mắt, gom hết dịu dàng mà ta có thể, hướng về phía Nguyệt Cơ nói:

“Nguyệt Nhi, ta là mẫu thân của con, mẫu thân đã trở về rồi, Nguyệt Nhi có thể để mẫu thân ôm một cái được không?”

Nguyệt Cơ nghe thấy lời gọi của ta, cuối cùng cũng quay đầu nhỏ nhắn lại, nhìn Minh Diễn. Minh Diễn mỉm cười, đặt con bé xuống đất. Bóng dáng nhỏ xíu mặc đồ đỏ ấy liền ngoan ngoãn, chập chững bước về phía ta.

Ta dang hai tay ra nhưng con bé lại có vẻ hơi do dự, chỉ tiến lên nắm lấy tay ta, đợi đứng vững rồi mới hơi ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn ta.

Minh Diễn không lừa ta, dáng dấp Nguyệt Cơ rất xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn ta. Gương mặt nhỏ trắng trẻo như ngọc, đôi mắt tròn đen láy, rực sáng như ánh sao, giống hệt phụ thân của con bé. Con bé vẫn còn hơi lạ lẫm, chỉ nắm chặt vòng tay nơi cổ tay ta, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta.

Ta nhẹ nhàng tháo bỏ vòng tay, đặt vào trong lòng bàn tay của con bé. Quả nhiên, con bé nhận lấy rồi vui vẻ chơi đùa. Nhân lúc con bé đang mải chơi, ta nhẹ giọng hỏi:

“Nguyệt Nhi có thích cái vòng này không?”

Nguyệt Cơ ngẩng đầu nhìn ta, nhỏ nhẹ đáp:

“Thích.”

Ta mỉm cười dịu dàng với con bé, lại hỏi:

“Nguyệt Nhi mặc bộ y phục đỏ này thật đẹp, con có thích không?”

Nguyệt Cơ được ta khen thì càng vui vẻ hơn, cười một lát rồi mới ngượng ngùng nói:

“Thích.”

Thấy con bé vui vẻ, ta lại hỏi:

“Vậy con có biết, bộ y phục này là ai may cho con không?”

“Mẫu thân may.”

“Nguyệt Nhi thật thông minh, vậy Tiểu Nguyệt Nhi có thể ôm mẫu thân một cái được không? Mẫu thân sẽ may cho con thêm nhiều bộ y phục đẹp nữa.”

“Vậy... người thật sự là mẫu thân của con sao?”

Nghe Nguyệt Cơ hỏi như vậy, ta rốt cuộc không thể kìm được nước mắt nữa, chỉ có thể vừa khóc vừa khàn giọng nói:

“Đúng vậy, ta là mẫu thân của Nguyệt Nhi đây.”

Đứa trẻ bé bỏng trước mắt hình như vẫn còn sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhăn lại nhưng sau một hồi do dự, con bé cũng chậm rãi bước tới trong lòng ta, bàn tay ấm áp nhỏ xíu chạm lên mặt ta, khe khẽ nói:

“Mẫu thân, đừng khóc.”

Ta ôm chặt Nguyệt Cơ vào lòng, cố kìm tiếng nức nở nhưng nước mắt vẫn như mưa rơi xuống không ngừng. Chỉ chốc lát sau, Minh Diễn cũng không chịu nổi nữa, từ bên cửa sổ chạy đến, ôm chặt lấy ta và Nguyệt Cơ vào lòng. Ta ngẩng đầu nhìn Minh Diễn, chẳng rõ từ lúc nào, trên mặt chàng cũng đã đầy nước mắt.

“Uyển Nhi...”

Giọng Minh Diễn còn khàn đặc hơn cả ta, cổ họng chàng run lên, chỉ gọi được một tiếng “Uyển Nhi”, rồi không thể nói thêm lời nào nữa.

Có lẽ bị hai người lớn chúng ta dọa sợ, Nguyệt Cơ đột nhiên òa khóc trong lòng ta. Minh Diễn nghe thấy, vội vàng buông ta ra, cố gắng nén nước mắt, cùng ta nhẹ giọng dỗ dành con bé. Nguyệt Cơ khóc mãi, đến khi mệt rồi ngủ thiếp đi mới thôi. Ta không nỡ rời mắt, nhìn nhũ mẫu tiến lên bế con bé đi, dặn đi dặn lại rằng khi Nguyệt Cơ tỉnh dậy, nhất định phải lập tức gọi ta.

Sau khi đám người nhũ mẫu rời đi, Minh Diễn liền đưa tay ôm chặt ta vào lòng, giống như một đứa trẻ bị ấm ức khi còn bé, tựa vào vai ta òa khóc nức nở. Ta đưa tay ôm lấy Minh Diễn, nhẹ giọng dỗ dành không ngừng:

“Tiểu Diễn, không sao rồi, ta đã trở về rồi.”
37

Sau khi ta trở về Đông cung, Minh Diễn đã dẫn ta cùng với Nguyệt Cơ đến điện Tuyên Thất một chuyến. Hoàng thượng trông đã già hơn trước rất nhiều, râu tóc điểm bạc, bước đi lảo đảo, giống như đã bị tửu sắc ăn mòn đến tận xương tủy, khiến ta nhìn mà thầm kinh hãi.

Hoàng thượng vừa nhìn thấy Nguyệt Cơ liền vô cùng vui vẻ, thậm chí còn để con bé ngồi trên vai mình chơi đùa. Chơi một lúc lâu, Nguyệt Cơ gọi một tiếng “mẫu thân”, lúc ấy Hoàng thượng mới nhớ tới ta. Ánh mắt ông ta nhìn ta vẫn phức tạp như xưa, xen lẫn vô vàn cảm xúc u ám không rõ ràng, chỉ một cái liếc nhìn thôi cũng khiến ta toát cả mồ hôi lạnh, cảm giác như có gai nhọn đâm vào lưng.

May mắn thay, chỉ một lát sau đã có người vào điện truyền tin, nói Vệ Mỹ nhân cầu kiến. Hoàng thượng gật đầu, lúc này mới thu lại ánh mắt, dặn dò ta và Minh Diễn vài câu, rồi lệnh cho ba người chúng ta đến thăm cô cô.

Nguyệt Cơ làm nũng, cứ rúc vào lòng ông ta không chịu rời đi. Hoàng thượng bất đắc dĩ, đành phải ra lệnh cho ta tự mình tiến lên ôm con bé đi. Ta nghe thấy vậy, chỉ có thể nín thở bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Cơ. Trong lúc vô tình, mu bàn tay ta khẽ chạm nhẹ vào lồng ng.ực của ông ta, hoa văn trên long bào quen thuộc đến kỳ lạ, khiến cánh tay ta vô thức nổi gai ốc, lông tơ dựng đứng. Một nỗi căm ghét từ tận sâu trong đáy lòng cuộn trào mãnh liệt. Ta không dám dừng lại, sợ bị Hoàng thượng nhìn ra điều khác thường, bèn cúi đầu ôm Nguyệt Cơ lui ra khỏi điện. Chỉ đến khi bước chân qua cửa điện, ta mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Lòng ta cũng dần bình ổn hơn đôi chút, cúi đầu theo sát Minh Diễn đi về phía trước. Chỉ vừa đi được hai bước, Minh Diễn đột nhiên dừng lại, chưa kịp để ta phản ứng thì đã nghe một giọng nói quen thuộc vang lên, khẽ cười nói:

“Nhược Đàn bái kiến Thái tử điện hạ.”

Ta nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, không ngoài dự đoán, đập vào mắt ta là đôi mắt quen thuộc lại thâm sâu không thấy đáy kia.

“Đã lâu rồi không gặp Lương đệ, không biết gần đây người có khoẻ không?”

Nhược Đàn nhìn ta chằm chằm, vừa mỉm cười trò chuyện với ta, vừa chậm rãi bước đến gần ta. Chỉ một khắc sau, nàng ta liền giật tay ta ra khỏi tay Minh Diễn, siết thật chặt, giống như hận không thể bóp nát xương bàn tay của ta.

Nhược Đàn đã thay đổi rất nhiều. Hôm nay nàng ta ăn mặc lộng lẫy, vô cùng yêu kiều diễm lệ. Một bộ váy dài tay rộng màu hồng, ôm sát lấy vòng eo mảnh mai, không còn chút dáng vẻ thanh nhã như thuở còn ở trong Quảng Dương Hầu phủ.

Ta cố nặn ra một nụ cười, nhẹ giọng đáp:

“Ta rất tốt, đa tạ Mỹ nhân quan tâm.”

Nhược Đàn nghe được câu trả lời của ta, khẽ gật đầu, dường như không nhịn được, bật cười hai tiếng khô khốc, tiếng cười sắc nhọn khiến Nguyệt Cơ không chịu nổi mà vặn vẹo người trong lòng Minh Diễn. Minh Diễn thấy thế, liền giả vờ bực bội bước thẳng về phía trước, vừa đi vừa ngoái đầu gọi ta:

“Tỷ tỷ, phải đi thôi, phụ hoàng còn đang chờ Vệ Mỹ nhân.”

Lời vừa dứt, bàn tay Nhược Đàn không khỏi cứng đờ lại, ta liền nhân cơ hội rút tay ra, nhẹ nhàng nói lời cáo từ với nàng ta rồi nhanh chóng bước theo Minh Diễn đang đứng cách đó không xa. Trái tim ta đập như muốn nhảy khỏi lồng ng.ực.

Áo lót bên trong đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dính khắp người.

Minh Diễn nhận ra ta có điều khác lạ, liền dẫn ta đi nhanh ra bên ngoài vài bước, đợi đến khi cách xa điện Tuyên Thất, chàng mới quay người đón lấy Nguyệt Cơ, tay phải bế con bé, tay trái nắm chặt lấy tay ta, không quan tâm lúc này lòng bàn tay ta đã đầy mồ hôi lạnh.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.