Vô ích thôi, ta có thể lừa được tất cả mọi người nhưng lại không thể lừa được Nhược Đàn người từ nhỏ lớn lên cùng ta. Tâm tư nàng ta quá tinh tế, hôm nay dù chỉ chạm mặt trong chốc lát, nàng ta nhất định đã nhận ra giữa ta và Minh Diễn không hề lạnh nhạt giống như trong lời đồn. Cho dù cuối cùng Minh Diễn vẫn gọi một tiếng “tỷ tỷ” nhưng chưa chắc đã qua mặt được Nhược Đàn.
Lỡ như Nhược Đàn nói gì đó trước mặt Hoàng thượng thì chẳng phải mọi công sức của ta và Minh Diễn gây dựng bấy lâu sẽ tan thành mây khói sao?
Từ khi rời khỏi điện Tuyên Thất, trong lòng ta cứ mãi nặng trĩu, nhưng lại không dám nói với Minh Diễn ở trước mặt mọi người. Chẳng bao lâu, ba người chúng ta đã đến điện Tiêu Phòng, nơi ở của cô cô. Lúc này, ta càng không dám nhắc đến những tâm sự kia, thậm chí đến vẻ lo lắng giữa đôi lông mày cũng cố gắng giấu đi, miễn cưỡng giữ lấy vẻ mặt vui mừng.
Đã lâu ta không gặp cô cô, rất nhớ bà ấy, mà cô cô cũng vậy, vừa nhìn thấy ta, bà ấy đã rơi nước mắt. Nguyệt Cơ thấy vậy, vùng vẫy đòi xuống đất, Minh Diễn vừa đặt con bé xuống, con bé đã lảo đảo chạy tới trước mặt cô cô, la hét nói: “Hoàng tổ mẫu đừng khóc.” Cô cô ôm lấy con bé, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con bé, rồi lại ngẩng đầu nhìn ta, vừa lau nước mắt vừa mỉm cười:
“Nhìn Nguyệt Nhi của chúng ta này, càng lớn càng giống Uyển Nhi, giống hệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/uy-binh-sinh-tham-luc-vu/2759862/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.